Tôi may mắn được lên Đà Lạt vài lần đúng mùa trăng. May mắn hơn là được ngắm trăng từ một không gian đẹp ở nhà chị Gia Minh… Trăng lung linh từ khi chúng tôi ghé hiên cúc và lung linh đến hôm chúng tôi giã từ Đà Lạt để trở về Saigon. Chỉ ngước lên thôi trăng bỗng gần đến lạ. Người ta thường ngước lên nhìn trăng với bao nhiêu cảm xúc khác nhau nhưng hình như người ta chẳng bao giờ phát hiện ra Trăng cô đơn và buồn hơn nhiều thứ khác …
Khí hậu Đà Lạt có ngày xuống thấp đến 10 độ.
Nhỏ Khúc hiên ngang mặc đầm hôm mới lên và nhấm nhẳng : “Sao em chẳng thấy lạnh” thế mà có lúc co ro với găng, khăn, mũ, áo nhìn như cái nấm con. Đúng như chị Gia Minh bảo : “Thời tiết Đà Lạt trở mặt liên tục ..hãy thận trọng” .
Tôi yêu khoảng sân hiền lành màu gạch đỏ với cái hàng rào lung liêng hoa. Khoảng sân mà mờ sáng chị Gia Mình đã khều chân tôi thức dậy, hai chị em khăn áo co ro lăn lê khắp nơi để bấm liên tục vầng trăng còn nấn ná trên bầu trời, khoảng sân mà buổi sáng chỉ cần nghiêng người qua cái hàng rào hoa hiên vàng lựng là thấy lũng đồi xanh, là thấy những ngôi nhà to nhỏ, cao thấp tắm trong cái thứ nắng vàng ươm làm ngẩn ngơ nhớ cái vị mật ong non tơ thơm lừng, khoảng sân mà chỉ cần bước qua cái ngạch cửa nhà đã nhìn thấy cái màu hồng tím của buổi chiều tàn ở bên kia dãy núi phía xa. Khoảng sân chẳng có một nhành cúc nào nhưng MM vẫn yêu quý gọi là “Hiên cúc”. Khoảng sân còn núng níu tiếng guitar, tiếng cười, tiếng chuyện trò của những người không còn trẻ một mùa trăng đã qua…
Năm nay Hiên Cúc vắng nhiều người, tiếng cười có nhỏ lại nhưng vẫn giòn tan, tiếng cười vẫn chấp chới trên những ngọn thông xanh rì cho đến ngày tôi, chị Gia Minh và Khúc giã từ Đà Lạt. Hôm Dơi và Chụt về, Đà Lạt sụt sùi mưa, hôm chị Quan Thư và Thanh An về thì Đà Lạt lại chang chang nắng.
Đêm cuối cùng chỉ còn lại ba chị em , chúng tôi lại có đủ thứ để cười ngặt nghẽo nơi gian phòng khách ấm cúng của chị Gia minh. Ngoài kia, ánh trăng cô đơn nhạt nhòa trong cơn mưa xuân lất phất…
Tôi lên Đà Lạt nhiều lần, những cảm xúc ban đầu _ cái cảm xúc tràn trề tinh khôi giống như khi người ta chạm tình yêu lần đầu không còn nữa nhưng tôi vẫn yêu Đà Lạt, yêu như những người yêu nhau đã yêu và vẫn tiếp tục yêu.
Người ta bắt đầu lũ lượt lên Đà Lạt những ngày cuối năm thì chúng tôi khăn áo ba lô trở về Saigon. Chị Gia Minh chỉ cho tôi và Khúc xem những cây mai anh đào trơ trụi lá dọc những con phố Đà Lạt , tàn phai chỉ là để bắt đầu cho một mầm sống mới. Đà Lạt bắt đầu vào xuân… cứ như mùa xuân đến với Đà Lạt sớm hơn những nơi khác vậy..
Chúng tôi bỏ lại phía sau cái lạnh mơn man và những đồi thông xanh biếc để trở về với Saigon xôn xao nắng vàng.
Hiên cúc
Vạt dã quỳ cuối mùa
Một ngôi nhà dưới thung lũng
Sáng tinh mơ
Chuyển mưa chiều
Vàng nắng ban mai
Cánh cửa sổ ở cafe violet Chiều Thứ Tư
Chiếc lá
Hoa ven hồ
Ngựa buồn
Bài này buồn và hay lắm. Làm Kichbu có lần đi qua cánh đồng và nhìn Trăng vào tháng Mười một-Mười hai gì đó ở huyên Quế Võ, tỉnh Bắc Ninh.
Trả lờiXóaNhiều lần nhìn thấy Trăng, nhưng đêm Trăng thấy ở Quế Võ, mỗi lần nghĩ đến nó, lại nhớ biết bao bạn bè mình. Quế Võ bây giờ chắc không còn Trăng nữa, khắp nơi, phố xá, công trường, và ô nhiễm.
Chúc chị Gió bay lang thang và có nhiều bài ấm lòng người.
Kichbu biết không mình đến ĐL nhiều lần , mỗi lần cảm xúc có lắng lại hơn nhưng tình yêu dành cho thành phố này vẫn thế ...
XóaCứ lên đây về, mình luôn cảm thấy nhẹ lòng đi ..Mọi thứ ưu tư thả dốc cho rơi vào thung sâu :)
Cám ơn kichbu nhiều.
Toàn ảnh đẹp.. thích mê luôn Gió ơi. Chuyến đi của chị chả có ai chụp hình cho chị.. dù chị rất muốn.. hic hic..
Trả lờiXóaChị phải trở lại ĐL một lần nữa với em đấy !
Xóathích cái áo tím quá àh ơi :)
Trả lờiXóaChị cũng yêu nó thế ..:)
XóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaỪ thì Hiên Cúc không có cúc, nhưng chị em mình vẫn cứ gọi với tất cả yêu thương...
Trả lờiXóaỪ thì Hội Dã Quỳ năm ngoái đông như những vạt quỳ vàng rực chạy suốt dọc hai bên đường từ sân bay Liên Khương về phố núi...
Ừ thì Hội Violet năm nay vắng vẻ và (có chút xíu) buồn buồn như màu violet...
Ừ thì có vậy để ta thấm thía hơn câu nói "Không bao giờ tắm hai lần trên cùng một dòng nước..."
Và cuộc đời vốn dĩ là chuỗi những hội ngộ - chia tay mà, em nhỉ?
Em cũng từng nghĩ chẳng sao có thể có một lần như đã từng chị ạ..nhưng vẫn tiếc, vẫn mơ...
XóaHiên Cúc vẫn ở đó và ta lại tiếp tục mơ thôi!
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaXin bài này về nhé Gió ơi, vì cái sân nhà quen thuộc của mình qua ảnh của Gió sao mà hắn... hì hì lung linh thế chứ.
Trả lờiXóaCứ tự nhiên đi chị . Em yêu cái khoảng sân nhà chị lắm đấy..
XóaEm chụp hoài nó lúc nắng lúc mưa mà chưa chán ! :)
dù ai cũng biết Đà Lạt đẹp. Nhưng nhờ lòng người vui nên cảnh càng thêm "lung linh" hẳn lên .
Trả lờiXóaMến chúc mọi người giử được niềm vui này... suốt cả năm
Cám ơn GH nhiều ...
XóaĐL đẹp và níu chân ta vì nhiều điều hén GH
Đà Lạt mộng mơ quá, tiếc là em chưa đi.
Trả lờiXóaThử một lần xem YV :)
Trả lờiXóaBu tui có chú em ruột định cư thâm niên 20 năm ở Đà Lạt.
Trả lờiXóaBu lên Đà Lạt quá nhiều lần, chụp quá nhiều ảnh, vậy mà gặp lại đà Đà Lạt vẫn cứ bấm máy lia lịa, vẫn cứ ngẩn ngơ, vẫn cứ xao xuyến, bồi hồi. Biết nói thế nào nhỉ...Yêu Đà Lạt như Yêu người đẹp, mỗi người đẹp một kiểu, cũng như Đà Lạt nhìn mỗi góc mỗi khác, mỗi mùa mỗi khác, mỗi ngày mỗi khác.
Yêu rồi yêu nữa, lại muốn yêu thêm...
Anh Bu nói về Đà Lạt thiệt không sai ...
XóaGió lên ĐL nhiều lần , lần nào cũng bê về toàn ảnh vẫn cứ hẹn một lần trở lại anh Bu ơi !
Lão SA vào đây thấy êm đềmquá !
XóaCám ơn Lão Sa :)
Xóa