Tháng chạp anh về Đà Lạt Ngả mình trên dốc hoa vàng Chút buồn rơi trên ngọn cỏ Thèm nghe tiếng guốc em vang... Biết tình không còn đó nữa Biết người xa mãi... ngút ngàn Tháng chạp anh về Đà Lạt Một mình giữa buổi chiều vàng Nhớ em tóc thề chẻ ngọn Mắt nhìn biếc mấy ngọn đồi Ta xa nhau từ dạo ấy.. Tóc thề... mắt biếc xa xôi... Ta xa nhau từ dạo ấy Buồn vui biết mấy ngả đời Em và đồi hoa...Đà Lạt Trở thành nỗi nhớ không nguôi.. Ngày mai anh rời Đà Lạt Ngàn thông thổi rét vào lòng Ngày mai anh rời Đà Lạt Buốt lòng !!! Nhỏ có biết không ???
Con là một người lạ. Tình cờ vào được blog này của bác và con rất thích. Con không mong được làm quen với bác vì con chỉ là một đứa con nít đang tập làm người lớn. Chỉ mong bác cho con chép lại bài thơ này, rất hay ạ. PS: Con quê ở ĐL. Và như nhiều người con cũng đã phải lòng ĐL, từ bé. Và đó là một tình yêu trọn đời bác ah
Monday July 21, 2008 - 09:39am (ICT) Remove Comment
ﺓSevﺓ Offline IM
Trả lờiXóaCon là một người lạ. Tình cờ vào được blog này của bác và con rất thích. Con không mong được làm quen với bác vì con chỉ là một đứa con nít đang tập làm người lớn. Chỉ mong bác cho con chép lại bài thơ này, rất hay ạ.
PS: Con quê ở ĐL. Và như nhiều người con cũng đã phải lòng ĐL, từ bé. Và đó là một tình yêu trọn đời bác ah
Monday July 21, 2008 - 09:39am (ICT) Remove Comment
Hoa đ… Offline IM
Trả lờiXóabuốt lòng câu kết quá!Một cảm giác xốn xang khó hiểu
Bài thơ hay!
Thursday July 24, 2008 - 07:24pm (VUT) Remove Comment