Trang
▼
Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2011
Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2011
Lá hát như mưa ...suốt con đường đi...*
Thứ Hai, 18 tháng 4, 2011
Cửa sổ....
Thứ Bảy, 9 tháng 4, 2011
Người nói vè... bằng thơ
Tôi là một người biết làm thơ nhưng không phải là thi sĩ _ cái thứ thơ chỉ để nói với mình là chính và …. mưu cầu thêm chút đa đoan của bạn bè. MM _ bạn nhỏ của tôi_ thường bảo rằng mình không biết làm thơ mà chỉ “nói vè” nhưng đó lại là một thứ “nói vè rất thơ” … Có lẽ vì an lòng với cách “nói vè” của mình nên MM ít_rất ít_ khi trình làng bài thơ nào một cách danh chính ngôn thuận … Tôi thì lại thi thoảng giật mình vì chút "thơ ơi là thơ" trong những “câu vè” của bạn .Bạn bè vào nhà tôi không ít người cũng tấm tắc vài câu còm theo cách “nói vè” của M … Tôi làm thơ rất vất vả … dù thỉnh thoảng phóng xe giữa phố, đi dưới cơn mưa nhỏ, lùm lùm khăn áo găng tay giữa cơn nắng gắt Saigon hay ngồi tư lự trong giờ bọn trẻ làm bài tôi bắt gặp bất ngờ một tứ thơ rất lạ …nhưng rồi do bận rộn , do tính cầu toàn những bài thơ đôi khi cứ loáng thoáng vài câu dang dở rồi nằm hoài trong máy … Tôi nhớ một bài thơ được giải trong một tờ báo của mình ..với 2 câu mở đầu nằm trong trang bản thảo gần 2 năm sau mới hình thành… Còn MM thì “nói vè” cứ dễ như “lấy trong túi” ra … Chỉ một chút ưu tư nhớ bạn ..ta có thể bắt gặp những câu thơ đầy nước sông Tiền trong một cái notes : Tháng Chạp đã về chạm khẽ vào tôi. Sông Tiền nhắn hỏi lời hứa về năm trước. Tôi bỗng nghe mắt mình đầy nước. Và lòng cay như ly rượu hôm nào. Tháng Chạp đã về bằng sớm lạnh so vai. Bến Tre hỏi bao giờ tôi quẩy gói. Mùa này khói đốt đồng chưa nổi. Sao tôi nghe lòng mù mịt khói mây. Tháng Chạp đã về tôi nhớ Bạn tôi. Sơn Đốc rộn ràng mùa bánh phồng cho Tết. Những bếp than rực hồng và mùi thơm bột quết. Tôi e mình lại nợ tiếp một quê hương... Hay đau đáu nhớ một người bạn chơi vơi xa như cánh chim trời Tôi đang muốn về đầu nguồn sông Hậu. Một gánh tang hồ, tìm Bạn đã bặt tin. Tôi sẽ thả một tờ thư rất mỏng. Mong cuối nguồn, Bạn nhặt, đến tìm nhau... …… Trăng 18 chếch nghiêng nhành hoa sứ. Điệu blue buồn nhè nhẹ khứa vào tim. Tiếng saxo anh Mỹ già da đen gồng gánh thổi. Tôi nhớ Bạn tôi, phận sao phận nổi chìm... MM là người hay “đùa mình” hoặc tự soi gương rồi “lêu lêu” mình một cách dễ thương … Đó là một người hào phóng, ba lơn một cách sâu sắc ..đó là một người biết giấu nhiều điều trong những nụ cười hào sảng… Tạ lỗi nhé, thân ta, xin tạ lỗi Bao lâu nay ta bạc đãi với Người Những ngày dài cà phê thay cho gạo Nay Người lên tiếng rồi, ta biết lỗi lắm người ơi! Tạ lỗi nhé, thân ta, xin tạ lỗi Bao lâu nay ta không phải với Người Những năm tháng "nỏ mồm" cùng bia bọt Giờ bao tử làm reo, ta mới biết tiếc đời …….. Mừng tuổi mới với những lời vè đẹp … 48 là thêm tuổi mới Tóc đã thôi không xanh ngời Chỉ mong nụ cười vẫn mới Cho lòng đừng chật hẹp thêm.... 48 sắp “tri thiên mệnh” Mà đời sao vẫn gập ghềnh Tính cách đã gieo là gặt Biết, mà không thể lặng thinh...... 48 chân chồn gối mỏi Vẫn ham bè bạn, rong chơi Hạnh ngộ cho bao cười nói Khỏi tiếc nữa “hai năm mươi”.... 48 là của riêng mình Ngồi với cà phê, lặng thinh Nhớ về bao điều đã cũ Bao người ta trót đa mang.... 48 là 48 ơi!Trước mặt, con đường vời vợi Cuối Thu, nắng không còn thắm Thương câu: Giá người bỏ tôi…48 , 48 mông mênh! Rồi cũng có lúc cái con người ba lơn ấy bỗng bồn chồn giữa những ngày cuối năm … giữa những nhớ quên về một thứ “tình chưa đủ” Tôi những tưởng mượn vài câu thơ cũ Là đủ nhắn nhe những ấp ủ tình trong Thơ đã đủ mà tình như chưa đủ Nên mùa Đông gió thốc lạnh vào lòng... Những chuyến đi cũng giống như những nốt lặng biết chuyển động trong tâm hồn con người hào sảng mà lại đa đoan này …Tôi yêu lắm những tạ từ bất chợt một cách vội vàng như cái thứ hồi hộp của đứa bé chờ một chuyến vui trong MM trước những chuyến đi : Mai tôi đi về phía biển. Núi chìm sâu phía sau lưng. Đồng bằng dăm người ngồi lại. Chờ tôi, ly rượu, ngập ngừng... Mai tôi đi về phía biển. Núi nhắn tôi nhớ nắng hiền. Gió gọi chút nồng nàn nhớ Của tôi với người ...ngoài mơ! …. Mai tôi bỏ phố lên rừng. Gởi cho hàng phố, chút mừng, vắng tôi. Gởi câu nói, gởi nụ cười. Ơn người giữ nó, dùm tôi, nguyên lành... Mai tôi xa bớt tranh dành. Để đời còn chút, trong lành, nơi tôi. Chút thôi, ừ một chút thôi. Tôi đi để biết tinh khôi, đường về... Cũng như tôi , Saigon là thành phố tràn đầy tình yêu trong MM với ăm ắp kỷ niệm về "tuổi thơ dữ dội" đó là những ngày chân trần tóc khét nắng mùa hè cùng lũ bạn nhỏ lang thang khắp ngõ phố Saigon bắn bi, chơi khăng ...đó là thời áo trắng nghịch ngợm trong ngôi trường con gái Trưng Vương.... Saigon chẳng có mùa thu thế mà cái tâm hồn ba lơn này đôi khi bỗng bâng khuâng đến lạ ... Trong một bài thơ về mùa thu của tôi MM thả một « câu vè » đầy thu ... Thu Sài Gòn- trời nhẹ lên cao Tôi ngồi xuống-quán bên đường Nhớ về những tàng cây xanh mộng tưởng Ngày ấu thơ Bài thơ viết cho mùa mới Nhiều điều cũ đã qua đi không vết tích Chẳng hạn: Một hình ảnh ngày xưa Một ám ảnh hững hờ Chẳng hạn: Một lời trót hứa Một giấc mơ Chẳng hạn... Mà thôi, tôi đã lỡ giang tay hất đổ Như đổ ly cà phê uống dở Xuống một gốc cây nơi quán vắng Rồi đứng dậy quay lưng Cả một Mùa Thu nhạt nắng Không theo... Và hiếm hoi ta bắt gặp một cảm xúc đầy thơ trong một bài thơ hoàn chỉnh ĐÒI NỢ MÙA THU Cơn gió lạnh áp thấp Xua mưa về mênh mang Trăng mùa Ngâu nhạt nhòa không đủ sáng Nên nhịp cầu Ô thước lỡ làng.... Bao nhiêu chuyến đò sang ngang Người không quay về nữa Duyên có, nợ không nên một đời đành lỡ Câu thơ chờ ai, nửa phách bên bờ … Mùa thu chưa về dở dang nỗi nhớ Thương ai ôm mãi khúc đàn Ừ con sáo qua sông đành phận Để chút tơ vương sắc tơ vàng Mùa thu chưa về cho tôi lang thang Đòi nợ mãi chút tình thơ bé.. Còn nhiều lắm những "câu vè" của MM tản mạn ở nhà bè bạn mà tôi không thể trích hết Khi nhìn M ngồi ôm đàn ... ta sẽ thấy ở đấy là một khoảng lặng đầy gió ... Tiếng gió ngoài kia , tiếng gió trong lòng .... "Đời người thì như gió qua " nhưng lòng người thì không thể để mọi thứ đi qua cùng gió .... nên những câu vè cứ đau đáu nỗi niềm thơ ...nên những câu thơ vẫn cứ thả cho đời bao nỗi niềm từ một người nói vè ...như hát.......
Thương mến tặng MM _ Lâm Minh Trang
|