Trang
Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2010
Thứ Sáu, 20 tháng 8, 2010
Saigon chẳng có mùa thu...
Saigon chẳng có mùa thu
Nên mơ chút heo may qua phố
Nên co vai mà chừng như chưa đủ
Vẫn vu vơ mơ một cái nhìn gần
Tháng tám
những cơn mưa đành hanh
Cứ tạnh, cứ mưa như giỡn
Cái nắng vàng nhớ mùa thu ngủ sớm
Hàng cây xanh lại thao thức thầm thì
Saigon … đôi khi
Nhớ mùa thu muốn khóc..
Thèm chút trời xanh bích ngọc
Thèm thu
Saigon chẳng có mùa thu
Thế mà buồn nhẹ thế
Thế mà chiều thật khẽ
Chiều đi..
Ngang góc phố nào nghe tiếng hát Khánh Ly
“Ừ thôi em về
Chiều mưa giông tới…”
Ừ thôi em về …đường xa vời vợi
Ừ thôi em về …
Về thôi
Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010
Hoa và Phong vị Huế
Thứ Hai, 9 tháng 8, 2010
Lời phi lộ
Tôi làm thơ giống như yêu … cứ trăn trở , say mê , cứ thủ thỉ lời ầm ào của sóng gió …,luôn luôn nó là lời thủ thỉ như luôn luôn tôi chỉ lướt qua tình yêu bằng nụ cười và ánh mắt e dè … Những bài thơ tình là sự thôi thúc của trái tim ngỗ ngược nơi tôi …nó nói chứ tôi im lặng . Đôi lúc người đọc bất chợt thấy mình ..cũng chơi vơi, cũng day dứt mà cũng chỉ thầm thì như thế …trong đó có MM _ người bạn nhỏ tôi yêu và yêu tôi … MM viết cho chính mình qua bài thơ của tôi ..và tôi nhìn lại chính mình trong bài viết của MM …Cám ơn em nghen MM bởi cái chạm khẽ của cảm xúc này với cảm xúc kia nó làm nên điều kỳ diệu của Tình Yêu… chị tin thế …Và cám ơn cuộc đời vì trong những bước loạng choạng vui buồn ta đã vấp phải nhau ….
Tôi không khỏe một tuần nay vậy mà tối nay, nể quá nên bất chấp cơn mưa tầm tã, vẫn phải sà vào một chiếu nhậu. Bạn tôi- chịu đựng tính khí này nhiều năm, đôi khi vẫn “nghẹn ngào” hỏi: Tại sao trong tình cảm, bà không biết “nể nang” như vậy hả Bà? Tôi cũng đã nhiều lần tự hỏi mình như thế, rằng, giá tôi biết “nể tình” hơn, biết đâu giờ đã “ngồi sui” chiếu trên, chiếu dưới. Rằng đôi khi tôi cũng thấy mình khá “tàn nhẫn” trong tình cảm hơn là trong…rượu…và cư xử một cách nghiêm khắc với Bạn Lòng so với Bạn nhậu của mình… Cái đôi lúc đó lắm khi làm lương tâm tôi cắn rứt, ví dụ như trong buổi nhậu chiều nay. May quá, đời còn có một người Phụ nữ …yêu không giống tôi. May quá, đời còn có một người phụ nữ không tàn nhẫn như tôi…Chị biết làm thơ mà …không biết uống rượu, vậy mà, chị vẫn dành ra những lời thơ gan ruột, để giúp tôi tự trả lời cho những lúc lương tâm bị “nhai mòn”:
Nên không cần phải hỏi : Em có yêu ? Tình yêu vẫn luôn đâu đó Hãy lắng nghe nhịp tim anh ..rất nhỏ dịu dàng lời em …. Hãy lắng nghe nhịp tim anh …rất nhỏ dịu dàng lòng em… (Tình Yêu-Thơ Hạ Dung) Tôi không có đức tính dịu dàng như mọi người phụ nữ khác. Khi Bạn hỏi về một khắc khỏai Yêu, tôi thường “mau mắn” trả lời: Ngu sao! Nhưng dù không dịu dàng, tôi vẫn là phụ nữ, mà mọi phụ nữ đều có chung một tính xấu “nói có mà không”, Chị biết thế, từ chính lòng mình, Chị nói hộ tôi: Đừng hỏi : Em có yêu anh không ? Vì tình yêu không thể bắt đầu từ câu hỏi Vì mùa thu níu sắc vàng bối rối Trong cái nhìn của anh Vì khi bàn tay em nằm trong lòng tay anh Thời gian dường như chậm lại Cơn mưa chiều vỗ nhịp đời xa ngái Bỗng mênh mông … (Tình yêu-Thơ HD) Tôi thật thà ân hận đã quen biết Chị quá muộn. Và càng thật thà ân hận hơn khi không biết Chị có những dòng thơ “chính xác” về Tôi như thể cú húc đầu lịch sử mà Zidane dành cho Ronaldo trong Worl Cup 2006. Nếu biết, Tôi đã xin Chị bài thơ này về photo ra hàng trăm bản, để trả lời cho ai đó có chút nghi ngờ rằng tôi qúy rượu hơn quý Tình, yêu nhậu hơn yêu Bạn và hòan tòan tàn nhẫn khi nói Ngu Sao! Có Chị và thơ của Chị, người ta sẽ hiểu Tôi rằng: Tình yêu trong em không là bão giông Nên chẳng thể ồn ào … se sắt Em yêu như nắng vàng rót mật..... vào mùa thu Em yêu như mùa đông mặc chiếc áo sương mù co vai đợi rét.... Em yêu như ngọn gió chiều mỏi mệt thèm nói lời lặng im… (Tình Yêu-Thơ HD) Có Chị và thơ của Chị, người ta có lẽ đã tin Tôi rằng :Tình Yêu với tôi là một điều kỳ diệu, nó có khả năng đem lại cho tôi sự dịu dàng khả thể, sẽ mang đến từ tôi một cuộc sống hiền lành cho người khác nữa. Và, nếu nói rằng ngày mai tận thế còn dễ tin hơn nói rằng Tình Yêu sẽ dạy cho tôi biết im lặng, thì người ta cũng sẽ vẫn tin… Khi dịu dàng anh nói :yêu em… Cuộc đời bỗng hiền lành đến thế Tiếng cười … bỗng dưng thật khẽ , reo vui Hãy cứ nhìn em như anh vẫn nhìn thôi Không chỉ nhìn bằng mắt..... Hãy cứ nghe em trong muôn vàn lẩn khuất sâu lắng một tình yêu ( Tình Yêu-Thơ HD) Thật đáng buồn khi quen biết Chị quá muộn. Càng đáng buồn hơn khi biết Chị có những bài thơ như là …bài …sấm của đời tôi. Chị không chỉ nói hộ Tình Yêu tôi trong những ngày thời tiết bình thường. Chị còn biết, tôi và Tình yêu của mình sống ra sao vào những ngày có bão : như sáng ngật ngừ giấc ngủ bỗng nhận tin: “anh nhớ em dù trời đang bão” ừ nhỉ ! tình yêu cứ luôn thơm thảo tình yêu sợ gì bão giông ??? ( Thơ tình ngày có bão- Thơ Hạ Dung) Là người luôn phải nhận những cú điện thoại lúc 2 giờ sáng, những cú điện thọai không có gì gấp, thậm chí đôi khi gọi “ không có nội dung” chỉ là những câu vớ vẩn làm tôi điên tiết và luôn hỏi Tại sao lại có kẻ rỗi hơi như thế? Nhờ Chị tôi hiểu “thấu” một điều bão giông còn không sợ, Tình Yêu sợ gì tôi điên! Người ta nói nhà thơ đôi khi như …nhà thờ, nghĩa là, họ rao giảng hộ thiên hạ những điều mà nhiều người biết không dám nói, hoặc chỉ nói khẽ mà không dám la to, còn khi đã la to thì thảng hoặc điều đó “ai cũng biết” hoặc là “chả ai cần biết nữa rồi”. Chị cũng vậy, nhà thơ nữ mà tôi yêu qúy, các bài thơ tình Chị làm chắc chắn không phải từ khi quen biết Tôi và càng không làm thơ cho tôi. Không ai can đảm lấy tôi ra làm “nàng thơ” cả, cho dù Chị có yêu qúy tôi đến đâu đi nữa. Vậy mà Chị hiểu tôi như đến chân tơ kẽ tóc, làm Tôi đọc thơ Chị nhiều khi sợ đến …gai cả người : tình yêu cũng có lúc lặng im niềm vui cũng có lúc lặng im và hạnh phúc đôi lần không réo rắt và nỗi nhớ đôi lần im bặt chờ giông . tình yêu đôi lúc giấu mặn nồng như ta nhớ đớn đau ….mà không nói như ta yêu mềm lòng …. mà rất vội cất vào tim như sợ có ai nhìn nhưng tình yêu đôi lúc … mênh mông giữa cơn gào của bão em cất nỗi nhớ anh trong vạt áo đường mưa bay em giấu tình yêu của anh vào đôi tay đủ ấm ngày mưa gió Sợ nhất là khi Chị dặn dò như thể quá biết tính tôi: Tôi thường thì thầm những khi nghe lời rủ rê đi nhậu, nhưng lại có thể “hả” rất to trong những lần hiếm hoi được …tỏ tình. Chị dặn dò, vì không chỉ biết ngày có bão thơ tình rất …không ổn, mà còn e, từ Tôi, Tình Yêu vốn êm đềm có thể …bão giông… hãy chỉ nói yêu em rất nhỏ đủ bão giông giật mình đủ nắng vàng lúng liếng gọi bình minh tình yêu… làm tan cơn bão Cảm ơn Chị- người đàn bà làm thơ Hạ Dung, Blogger Gió Heo May rất yêu qúy… Được hân hạnh quen biết Chị không đủ lâu, nhưng có lẽ Em có cơ may được lắng nghe nhiều chuyện đời dàn trải từ Chị. Lắng nghe như một cái máy thu mà không phát, bởi em hiểu Chị không tìm đến em chia sẻ để mong cầu một sự ủng hộ nào. Chị đủ sức, khi đã tự cho mình đủ sức đứng lên từ những tàn phá ghê người mà cuộc đời mang đến còn hơn cả sức phá của bão giông, nên không cần dựa đỡ. Những bài thơ hoặc những tản văn Chị viết và post lên nhà, không nhất thiết cần những chia sẻ của vô tình thiên hạ. Chị viết, như nó đáng phải viết và nên viết. Chị viết nhiều khi như cắt chính lòng mình ra để nhìn ngắm so đọ, nhiều khi lại như một cách để “ru yên tình gần” và đôi khi “ ru vội tình xa”. Chị viết, còn như viết hộ cho những tâm hồn đa đoan phụ nữ, những khắc khỏai trống vắng lòng và cả những lúc đuối sức của những ai đang “một mình bước tới” . Và chính bởi viết như thế, nên mọi người tìm ra nơi mảnh dẻ dáng hình Chị một sự dựa đỡ rất lớn…như em tếu táo ba lơn mà cũng còn tìm gặp mình nơi Chị, nơi thơ của Chị thế kia… vì vậy, đời cũng như em, chờ một ngày nào đó, được nhấm nháp trọn những lát cắt đó, để hình dung và muốn được hình dung rõ hơn một chân dung Phụ Nữ viết thơ tình trong bão… Được không Chị? Mập M_ Lâm Minh Trang. |
Chủ Nhật, 8 tháng 8, 2010
Tạp chí Nha Trang...
Thứ Năm, 5 tháng 8, 2010
Em mở cửa lòng mình giông tố...thả tình trôi
Tôi thích đứng trước biển một mình … Đôi khi thèm thét thèm gào với biển …nhưng lại chưa bao giờ . Có lần nghe Aquapham kể về tiếng gào của mình trước biển thế là lòng tôi cứ thét gào đâu đó... một bài thơ .Có thể Em trong này là Tôi, có thể là Aqua hoăc có thể là một ai khác nữa …Điều đó không còn quan trọng vì dù sao …nó cũng là tiếng gào Aqua nhỉ ?
( Bài thơ tặng Aquapham…)
Em đi về phía biển
phía không anh
Nơi con sóng cứ chòng chành quên nhớ
Nơi giọt nắng cuối ngày nghiêng đổ
Nơi tình yêu giấu những tiếng thở dài
Chẳng phải tình đã tàn phai
Cũng chẳng thể nối liền khoảng cách
Nơi em và anh chỉ đôi bờ lau lách
mà nhớ nhung
mà héo hắt
nghìn trùng
Nơi bạt ngàn đêm .. bạt ngàn mênh mông
bạt ngàn gió
bạt ngàn bão tố
Cái tâm bão cứ oằn mình thống khổ
Chẳng giữ được tình
Chẳng níu nổi bình yên
Em đi về phía biển
phía em
Trăm sợi tóc lại rối bời thương nhớ
Ngẩng mặt hét …lời sóng tan trong gió
làm sao anh ?
Làm sao ta giữ được mong manh
Giữ được gió, giữ được đời cuồng nộ
Giữ được giấc mơ
tàn phai
quên nhớ
Em mở cửa lòng minh giông tố
thả tình trôi……
Thứ Ba, 3 tháng 8, 2010
Nói không.....
Hôm qua vài đồng nghiệp cũ gọi café trưa … Lại linh tinh những câu chuyện bắt đầu cho năm học mới … Một đồng nghiệp bảo : “Năm nay bác Nhân nhà mình có thêm một cái “nói không” nữa đấy …chị nghe chưa ?” Thế rồi cả bọn cứ rũ ra cười với câu “nói không” của bác Nhân: “Nói không với học sinh đánh nhau” .
“Học sinh đánh nhau” là một hiện tượng đau lòng và nổi cộm trong thời gian gần đây … nhưng vấn đề không phải đơn giản là ta chỉ hô khẩu hiệu “nói không” , việc cần làm là tìm hiểu nguyên nhân sâu xa của hiện trạng này và cái bắt đầu không chỉ là các buổi sinh hoạt chuyên đề , nó cần phải là cái tát thực sự vào xã hội , nó cần là cái đánh thật sự vào lương tâm từng người thầy , nó cần trở thành nỗi ray rứt trong tấm lòng của từng người cha người mẹ ..nó cần là cú nock out thực sự vào những người có trách nhiệm ...lúc đấy hy vọng nó trở thành bài học làm người thực sự đối với lũ trẻ . Vấn đề là người lớn đã thực sự “lớn” chưa để đủ lấy lòng tin của lũ trẻ , để có thể làm gương trong việc dạy bảo chúng . Nhìn quanh ta xem : người lớn học giả bằng thật , học giả bằng giả , người lớn “đánh nhau” ra trò để tranh giành cái ghế , người lớn chạy chức , chạy quyền, chạy tội, chạy hợp đồng , người lớn lấy của công làm của tư ,người lớn phỉ báng ngay cái giá trị bên trong tôn vinh cái giá trị bên ngoài … người lớn lơi lỏng nhiều vấn đề trong việc giáo dục con cái , người làm lớn lại chưa có biện pháp hữu hiệu bình ổn cái bất an của xã hội …lũ trẻ chỉ là cái bóng được lặp lại từ cái hình người lớn . Cứ tìm hiểu kỹ hoàn cảnh của những học sinh hư ta sẽ thấy nguyên nhân từ đâu để cũng cần bắt đầu một cái gì đấy tích cực hơn hầu mong còn giữ được những đứa trẻ chưa hư đâu đó và chấm dứt những tình trạng đau lòng như hiện nay. Nghĩ cho cùng , trong cuộc sống không thiếu những lần ta phải “nói không” : nói không với một cuộc nhậu , nói không với một lời mời, nói không với một lời cầu hôn, nói không với những việc làm vi phạm lương tâm , đạo đức , nói không với những mối lợi bẩn thỉu .Có những lời “nói không” nhẹ tênh và dễ dàng nhận được sự thông cảm , đồng tình, nhưng có những lời nói không chẳng phải dễ dàng bởi lòng tham, bởi sự ham hố của chính ta …nhưng chỉ “nói không” khơi khơi với một hiện trạng mang tính xã hội mà thiếu sự tích cực , thiếu sự đồng bộ của toàn xã hội thì nó chỉ như “viên đá cuội rớt vào lòng biển khơi” … Tháng tám vào mùa … Tháng tám nói không với những ngày nắng gắt ...để nhạt nhòa những cơn mưa ngắn ...bất ngờ về.
|