Khói này , lâu lắm rồi ..em không còn thường xuyên ngước lên trời tìm vì sao quen nữa .Cuộc sống bắt em phải nhìn thẳng , nhìn xuống …để tiếp tục sống như vẫn từng sống , như đã từng vượt qua nhiều cay đắng một mình trong nhiều năm …những năm không có anh .
Ngày mai,em vạch thêm vào nỗi nhớ mình …365 ngày không có anh ..!
HẮN VÀ MỘT MÙA ĐÔNG XA LẮC ( Một entry cũ viết cho Khói) Hắn đẹp trai – Oh , nếu chỉ có thế thì hắn cũng chẳng có gì đáng để nói đến. Hắn nói chuyện có duyên , biết làm thơ , biết chơi đàn , hát khá hay , cũng đủ một chút men để đám con gái chếch choáng rồi đấy. Hắn hơi ngạo nghễ , hơi phớt lờ con gái – nhất là những cô gái hay nhìn lén hắn , hay quan tâm đến hắn , hay chăm sóc hắn , điều này mới thực sự làm không ít cô bị chao đảo , hắn càng phớt các cô càng say , một vài cô bé trong xóm đã khóc và tâm sự với tôi về hắn .Riêng cái khoản này thì tôi ghét hắn cực kì .
Nhà ở cùng xóm ,sau 30 tháng 4 hắn đi lính về , ngơ ngáo ra vào với những hoang mang ,buổi tối hắn cùng vài người bạn hay ngồi đàn ca trước cửa , thi thoảng lại nghe hắn hát những bài hát tôi yêu thích . Tôi cũng ở nhà vì… Văn Khoa bị đóng cửa . Thuở ấy , sao tôi ngoan đến lạ, chỉ chúi đầu ở nhà , đọc sách , làm thơ , nghe nhạc và nhớ mối tình mỏng manh , mơ hồ mà đẹp như mơ ở Văn Khoa.
Tôi ghét hắn ra mặt và chẳng bao giờ quan tâm đến hắn ,thỉnh thoảng ra ngõ gặp nhau tôi và hắn cũng chỉ thoáng nhìn rồi quay đi . Có lần , nghe cô bé em họ hắn bảo :“Anh em bảo chị kiêu… thấy ghét !” , tôi chỉ cười chẳng nói đi nói lại .
Tôi – một đứa con gái bình thường – hay mơ mộng , hơi bướng bỉnh nhưng lại dễ khóc … được cái nói chuyện cũng dễ thương ( nghe những người quen bảo thế ) nên cũng có những vệ tinh chung quanh – Tôi và hắn …chẳng hấp dẫn nhau . Tôi ghét hắn bởi tôi cho rằng hắn coi thường con gái , hắn ghét tôi vì cho rằng tôi kiêu …Tôi và hắn chẳng có gì chung ngoài cái chung là ghét nhau một cách lạ lùng .
Mùa đông năm ấy trời lạnh kinh khủng .Buổi tối , thường có nhiều gió, sao trời chi chít , những hôm có trăng cái xóm nhỏ của tôi đẹp đến ngẩn ngơ , những con đường đất chan hòa ánh vàng . Tôi thường ngồi ở tủ thuốc lá của cô bạn gái ngoài ngõ nhìn sao trời và nói chuyện với vài người bạn . Một lần , cũng là một tối mùa đông , cúp điện ,tủ thuốc lá của cô bạn tôi chỉ tù mù ngọn đèn dầu , tôi đang ngồi coi hàng hộ để cô bạn chạy đi đâu đó thì hắn ghé mua thuốc lá . Đúng là oan gia ngõ hẹp … tôi lặng lẽ lấy thuốc đưa cho hắn , hắn cầm thuốc , nhìn thẳng vào mắt tôi . Trời , đây là lần đầu tôi và hắn nhìn rõ nhau như thế .Tôi cũng bướng bỉnh nhìn thẳng vào mắt hắn … bỗng dưng hắn bật cười và bảo nhỏ : “Tôi thấy sao trời trong mắt cô …” rồi quay lưng đi thẳng . Tôi hơi run , và tôi hiểu vì sao nhiều cô gái trong cái khu phố nhỏ này lại thích hắn . Từ hôm ấy hắn ghé tủ thuốc của cô bạn tôi nhiều hơn , thi thoảng hắn ngồi lại trò chuyện bâng quơ … và chẳng hiểu từ lúc nào hình như tôi và hắn … không còn ghét nhau nữa . Tôi phát hiện hắn là người thẳng thắn , bướng bỉnh không kém tôi , thông minh , hơi khôi hài và …dễ thương . Cuối mùa đông năm ấy, tôi nhận được nhiều bài thơ của hắn - những bài thơ tình - hắn còn giới thiệu với tôi những người bạn thân của mình , họ quý tôi và tôi cũng rất quý họ . Một lần , tôi và hắn cùng nhìn lên bầu trời cao , những vì sao nhỏ nhấp nháy …hắn hỏi tôi thích vì sao nào , tôi đã chỉ một nhánh gồm ba vì sao mọc thẳng hàng và bảo tôi thích vì sao ở giữa chỉ vì nếu nhìn kĩ nó không phải là một mà là hai vì sao chừng như rất gần mà lại rất xa nhau … hắn bảo hắn đặt tên cho vì sao đó là sao HD – tên tôi – Tối đó tôi nhận của hắn lá thư tỏ tình – lá thư cũng làm lòng tôi mềm đến lạ .
Chúng tôi yêu nhau – đó là thời gian của những khoảng cách dài với những chuyến đi mà những lá thư luôn nối liền mong đợi . Tôi dạy học ở một cánh rừng cách xa nhà hơn trăm cây số , hắn rong ruổi theo công trình đi nhiều nơi . Cuộc sống lúc ấy biết bao khó khăn , phương tiện thông tin không như bây giờ nên chúng tôi cứ mãi là hai vì sao dường như rất gần mà lại rất xa . Tôi nhận những lá thư thường xuyên của hắn …là những đêm vùng núi đi uống rượu với bạn bè về , nhìn vì sao quen trên trời mà nhớ phố khôn nguôi …, là những lần về phố vội vàng không có tôi hắn đã vu vơ giận hờn rằng tôi yêu rừng hơn hắn .Tôi cũng viết những lá thư cho hắn từ những ngày nhọc nhằn một mình nơi núi rừng xa xôi , những lá thư hắn bảo …mỗi lần đọc cứ ngon như điếu thuốc đầu ngày ….nên tôi gọi hắn là KHÓI .
Ba năm yêu nhau với những khoảng cách của những con đường dài nối liền cách trở , với những khó khăn vô cùng của cuộc sống lúc bấy giờ , với những hờn giận vu vơ do thời gian xa cách … chúng tôi cũng vẫn về với nhau .Chỉ một lần trước ngày cưới gần một tháng , hai đứa có dịp về phép cùng lúc để chuẩn bị cho ngày cưới, đêm Noel năm ấy, hắn đã dắt tôi qua những con phố đông của Saigon , hắn nắm chặt tay tôi , hình như hai vì sao trên trời hôm ấy rất gần nhau - đó là lần đầu mà cũng là lần cuối cùng chúng tôi đi chơi với nhau ... còn tất cả đều là khoảng cách của những nhớ thương muôn trùng .
Chúng tôi cưới nhau ...sáu tháng sau hắn rời xa tôi mãi mãi trong một tai nạn .Hạnh phúc ngắn ngủi làm tôi chỉ kịp ngơ ngác nhìn nó tan vỡ ngay trong tay mình . Lá thư cuối cùng trước lúc rời xa tôi mãi mãi , trước lúc khép lại đôi mắt có cái nhìn làm ấm một mùa đông , lá thư chỉ viết trước đó hai tiếng đồng hồ và còn dang dở , hắn vẫn nhắc đến vì sao mang tên tôi hắn đặt….vì sao đằng đẵng nỗi chia xa ...
Viết cho ngày giỗ Khói 18.6 âm lịch |