Hôm vào Công An Quận 9 làm giấy tờ , thấy một anh công an trẻ xăm xăm tiến lại chỗ mình , tôi phân vân không biết mình có vi phạm gì không , đến gần, anh chàng cúi đầu chào , cười hỏi: Cô đi làm giấy tờ hả cô ? Tôi cười gật đầu , thì ra học trò cũ . – Cô quên em rồi phải không ? Hồi đó cô dạy em năm lớp 5 . Vâng , tôi không thể nào nhớ hết học trò mình , chúng lớn mau , tôi già vội , chúng đi mãi , tôi dừng lại cái chỗ nhiều rong rêu phủ đầy của mình .Thật cảm ơn và hạnh phúc vì chúng còn nhớ tôi .
Thỉnh thoảng giữa ngược xuôi dòng đời tôi lại gặp học trò cũ của mình. Có khi là một người thợ sửa xe tình cờ tôi tấp vào bơm cái bánh xe bị xẹp , có khi là cô gái bán dừa ngồi ở một góc chợ quen , có khi là một người phụ nữ trẻ con ôm, con dắt trên một quãng đường .Cũng có khi là một giảng viên trẻ của một trường Cao Đẳng ,một GV của một trường PTTH có tiếng trong thành phố , là một công viên chức nhà nước hay một người kinh doanh thành công .Có vài đứa bây giờ có con đang là học sinh của tôi .Thường thì chúng chào tôi trước ,chứ tôi thì không mấy lần nhớ hết được học trò cũ của mình .Cứ mỗi lần gặp ,hỏi thăm về cuộc sống , công việc làm của những học trò cũ luôn cho tôi những buồn vui lẫn lộn , lại cố nhớ một số những kỉ niệm gợi về hình ảnh chúng những ngày thơ bé còn học với tôi.
Có lần gặp mẹ một đứa học trò cũ , bà kéo tay tôi lại rưng rưng nước mắt : Thằng Thuận nó mất rồi cô ạ ! . Tôi sững lại . Lòng buồn mênh mang , tôi nhớ cậu học trò bé ngày nào : học yếu , hơi nghịch ngợm nhưng lại rất tình cảm , bướng bỉnh với mẹ nhưng đặc biệt lại nghe lời cô .Thuận mất trong một trường cai nghiện.
Tôi lại nhớ Tạ Hoàng Phi – cậu học trò đặc biệt vì tôi vất vả nhất với nó .Sáng nào cứ vào học là tôi phải đạp xe khắp nơi để tìm và chở Phi về lớp , học khá , thông minh nhưng ham chơi , mới học lớp 5 thôi mà thục bida …người lớn cũng thua .Sau này khi bố mất , mẹ lấy chồng khác . Phi ra vào tù vì tội buôn bán ma túy , ngày xử lưu động Phi ở Phường tôi cứ thấy lòng nao buồn.Nghe đâu bây giờ Phi vẫn ở trong tù.
Học trò tôi , đứa thành đạt , đứa vấp váp bôn ba , đứa bất hạnh , đứa hân hoan hạnh phúc .Cứ mỗi lần gặp lại học trò mình, chỉ biết chúng sống lương thiện là an lòng cái đã còn chúng là ai với tôi chỉ là thứ yếu. Chúng thành đạt mình vui , chúng bươn chải với cuộc sống mình thương cảm nhưng không buồn. “Để trở thành người tài đã khó , để trở thành người tốt còn khó hơn – đó là bài học ta học cả đời không hết được” tôi thường nói với học trò mình thế trong những lúc dành thời gian chuyện trò với chúng .Tôi tin khi lớn lên , đối mặt với những ngang trái của cuộc đời chúng sẽ hiểu điều tôi muốn nói .
Trường đời hấp dẫn , hào nhoáng nhưng lọc lừa, tàn nhẫn hơn trường học .Mỗi năm những chú chim bé bỏng - học trò tôi - lại chấp thêm một chút sức mạnh vào đôi cánh nhiều ước mơ của mình . Với những điều còn khập khễnh , còn quá xa vời giữa trường học và trường đời, vẫn mong đôi cánh chúng đủ mạnh để vượt qua bão giông . Giữa những thực trạng cái xấu tràn lan vẫn mong chúng đủ sáng suốt để lựa chọn một con đường dù chông gai nhưng lương thiện .Vẫn mong những Thuận , những Phi , những Phúc còn có cơ hội trở lại với đời . Vẫn mong như thế....
. .Cùng HS trong ngày 20/11
.Các HS nữ lớp có Nguyễn Minh Thuận ở vườn trường
.Với HS giỏi trong ngày bế giảng -Vy (Ngồi giữa, hiện có trong Friend list)
.Với HS giỏi một năm hoc khác ..
.Với HS người dân tộc trong một lớp học ở Lâm Đồng làm nhớ HS ở cánh rừng xưa
.HS cũ trường LTM -gặp lại trong ngày Liên hoan Văn nghệ 20.11.08
.Nụ cười ngây thơ của những HS ngôi trường cũ - LTM.Q9
.Tươi vui ngày khai giảng
.Phút thư giãn
.Một tiết ngoại khóa ở Thảo Cầm Viên
.Ngoài trời
Trong lớp