Sáng nay tôi tổ chức cho lớp mình một tiết học văn với một đề tài không dễ với học trò tiểu học : Tổ chức một buổi họp tổ .
Cuộc sống chung quanh tôi luôn nháo nhào ,mệt mỏi vì những cuộc họp, người lớn đôi lúc họp cũng bát nháo như cái chợ , cũng cãi vã ra trò , cũng mặt nặng mày nhẹ , cũng thất vọng , cũng ủ ê … con nít nó họp thì ra sao nhỉ ? Tôi cũng không thể mường tượng được cái buổi họp tổ của những cô cậu học trò nhỏ của tôi nó sẽ diễn ra như thế nào …buồn cười vì những ngô nghê của chúng hay lại ngạc nhiên vì phát hiện ra những nhà lãnh đạo tương lai ?
Khi nghe tôi giới thiệu đề bài học tập đứa le lưỡi , đứa tròn mắt hỏi : “Là làm như thế nào cô ?”, nhưng đa số là thích thú về một cách học dường như chúng chưa được tham gia bao giờ . Tôi cười nhẹ nhàng : “Là như các con ngồi nói chuyện với nhau ấy mà” . Tôi hướng dẫn tiến trình buổi họp rồi viết ngắn gọn lên bảng bằng những lời cô đọng nôm na nhất khiến chúng dễ hiểu thay vì dùng những lời hàn lâm của Sách giáo khoa , tổ trưởng các tổ lên bắt thăm đề tài do tôi chọn sẵn rồi chúng trở về tổ tiến hành buổi họp .
Tôi lượn quanh các tổ quan sát chúng làm việc và thật sự đám học trò nhỏ làm tôi ngạc nhiên … bởi tôi đã đánh giá không đúng khả năng của lũ trẻ . Tổ trưởng cũng nêu mục đích cuộc họp , nêu tình hình ,nguyên nhân , chúng cũng tranh cãi quyết liệt để giải quyết những vấn đề bạn đề nghị , thỉnh thoảng có đứa thưa gửi : “Thưa cô bạn cứ nói hoài … không cho con nói .” hay “ Cô ơi , bạn nói con nói lung tung mà con đâu có nói lung tung đâu cô” .
Buổi họp của đám trẻ thơ cũng có đủ những hỉ, nộ, ái, ố nhưng sao vẫn ngan ngát thân tình , vẫn trong veo ánh mắt , một tí thôi chúng lại cười tươi cặp cổ đứa bạn mình vừa tranh cãi … lời thưa gởi bay vèo qua khung cửa lớp . Chưa bao giờ tôi thấy chúng đáng yêu đến thế - đám học trò nhỏ của tôi – và tôi biết chưa bao giờ trong tôi cạn kiệt lòng yêu nghề dù không ít lần những bất cập , vô lý , lóng ngóng của ngành Giáo dục nước nhà làm tôi chán nản , mất lòng tin .
Cuối tiết học ,sau khi tổ trưởng các tổ lên trình bày kết quả buổi họp , tôi tự vỗ một tràng pháo tay và nói : “Cô cám ơn các con , các con thật tuyệt vời” . Lũ trẻ mặt hơn hớn , ánh mắt lung linh , chúng tin tôi nói thật ..và tôi cũng tin tôi đang gởi trong những khuôn mặt thơ ngây kia lòng yêu thương , lòng biết ơn ..vì bỗng dưng chúng giúp tôi tin tôi đã chọn đúng một giải pháp trong cách tổ chức một tiết học – tôi coi đó là một trong những tiết dạy thành công của mình mà không cần ai dự giờ để công nhận –
Bọn trẻ hội họp thấy mà thương lại chẳng chuẩn bị máy , tôi đành lấy di động ra chụp vài cảnh , tôi đùa với bọn nhỏ “ Mười lăm năm nữa các con ghé nhà ,cô cho xem ảnh ..” Chúng nhao nhao “ Sao lâu vậy cô ?”
Tôi thầm nghĩ mười lăm năm nữa học trò tôi bây giờ sẽ lại lao vào những cuộc họp khác , có thể nhộn nhịp hơn , có thể buồn tẻ hơn , đấu đá hơn , toan tính hơn và cô đơn hơn , tôi muốn giữ lại một cuộc họp tuổi thơ mà chúng sẽ không dễ gì gặp lại sau này .
Tôi cầm viên phấn trên tay
Phấn trắng biến thành hoa trắng
Giữa bảng đen một đời thầm lặng .
Mỗi ngày phấn trắng nở hoa .
Tôi tin ,mỗi ngày trên tay tôi sẽ nở những chùm hoa trắng ngát… những chùm hoa lung linh trong những ánh mắt trong vắt , tươi rói trong những nụ cười thơ ngây .