Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014

Tháng 5, ngồi ngóng một cơn mưa...




Tháng 5..ta đi qua những con phố cũ, cứ chòng chành như người mất ngủ, phố xá sao mà thay đổi nhanh đến chóng mặt bất chấp có những điều cần thay đổi vẫn không thể đổi thay. Nắng tháng 5 gay gắt hơn cái nắng đùa cợt tháng 4, màu ngói đỏ của Vương Cung Thánh Đường gợi nỗi thân quen ,tháp chuông cứ vươn cao giữa bầu trời xanh như thách thức thời gian. Qua ngôi trường ta bỏ đi hơn bảy tháng..cây phượng đỏ hoe, cái cổng màu nâu đỏ khép hờ ngăn cách, con đường bỗng dưng trở nên lạ lẫm, mọi thứ trở nên lạ lẫm, ta cũng trở nên lạ lẫm..chỉ có cái thứ thân quen dịu dàng của cái quá khứ nửa gần nửa xa cứ gõ nhẹ trái tim rưng rức nỗi nhớ mệt nhoài. 


Quán vẫn thế, mỏng manh đầy hoài niệm… Yêu quá cái mái ngói chông chênh giữa nắng mùa hè, yêu quá màu đỏ của hoa lộc vừng rắc trên mặt hồ thấp thoáng mây trời, những đóa lộc vừng mong manh núng níu nhau đu đưa như khiêu vũ, yêu những chiếc bình lủng lẳng thứ cỏ không biết tên, yêu nhành lan lẻ loi cúi đầu nghe đôi tình nhân trò chuyện bên ly café thơm, yêu cả những gương mặt người lạ quen trong cùng một không gian mà mỗi người là một thế giới riêng biệt… Tháng 5 ..ta thức giấc, giữa tàn phai giật mình chạm thứ xôn xao phố…


Tháng 5 ..sao mà nóng. Ngồi ngóng cơn mưa từ trời dù biết có mưa thì hình như vẫn nóng_ mới biết nóng đâu phải từ trời , nóng từ lòng mình nóng ra đấy chứ.
Tháng 5… lòng cứ quẫy đạp bởi cái giàn khoan chết tiệt ngoài biển khơi. Sóng tràn cả vào đất liền, sóng dậy lòng người Việt, ngồi café với bạn bè_ đám đàn bà không còn trẻ nữa cũng còn máu lửa khi nói về lũ ăn cướp_ Lối ăn cướp và cách chống giặc của thế kỷ 21 khác xa thời ta ngồi nghe thầy cô với những bài giảng giữ nước của cha ông ta ngày xưa. Cứ như hồi xưa ông bà ta chống giặc hồn nhiên hơn : “Mi cướp nhà tau, mi đánh con tau, mi đụng đến mồ mả tổ tiên tau là tau đánh”, đánh như một lẽ tất nhiên phải đánh , đánh như một lẽ công bằng phải đánh, đánh cho rằng “tau có yếu thế hơn mi”cũng phải đánh. Chiến tranh thời nào cũng không phải trò đùa nhưng chính trị bây giờ lại lắm trò đùa như trẻ con chơi trận giả. Mấy hôm, trốn mở máy, trốn vào mạng bởi chóng mặt với những thông tin..và bởi tự cảm thấy mình nhạt thếch…


Tháng 5 cứ qua, nắng cứ vàng gay gắt, gió cứ hà tiện ban phát những cái lướt lãng mạn, Saigon cứ hầm hập cái nóng mùa hè, mình cứ ngồi ngóng một cơn mưa…Cơn mưa thổi tung cái nóng từ lòng người….



Góc thân quen




Phố...



Quán quen



Lộc Vừng tháng năm





Mỏng manh lan


Chênh venh ngói



1 nhận xét: