Thứ Năm, 7 tháng 2, 2013

Ngược chiều tháng chạp...


Tôi hay đi qua tháng chạp trong tâm trạng một người đi ngược chiều.Cứ chừng như tôi chậm chạp hơn trong mọi hoạt động. Buổi sáng dậy muộn hơn và bắt đầu ly café đầu ngày cũng muộn hơn trong không gian im ắng một mình.


Những ngày này, tôi được thong dong ít phút ngắm lũ chim sẻ cứ lao chao trên nóc những ngôi nhà hàng xóm, ngắm cành mai nhỏ xíu lún phún những nụ xanh, ngắm một khoảng trời ít nắng ngoài khung cửa sổ , lắng nghe tiếng đàn của Richard Clayderman trước khi bắt đầu những công việc linh tinh trong nhà chuẩn bị cho những ngày Tết.


Tháng chạp luôn cho tôi cảm giác bị treo ngược trên những nỗi nhớ mù mờ không rõ rệt. Những nỗi nhớ thơm mùi pháo đêm giao thừa ngày thơ bé, mùi hương trầm sáng mùng một, nỗi nhớ mang hơi hướng thiêng liêng, nhẹ nhàng của những ngày đầu năm mới, bước chân khe khẽ của mẹ tôi di chuyển trong ngôi nhà, dáng bố kính cẩn thắp hương trên bàn thờ sáng tinh mơ mùng một…hình ảnh chị em tôi xúng xính quần áo mới chờ tiền mừng tuổi của bố mẹ.


Nỗi nhớ lướt qua cả đêm giao thừa năm tôi mười bốn tuổi… một đêm giao thừa có tiếng súng hòa trong tiếng pháo, đêm giao thừa có đôi mắt hốt hoảng lo âu của mẹ, khuôn mặt trầm lắng của bố khi mặc vội bộ quân phục bước ra khỏi nhà…Nỗi nhớ một Saigon sáng đầu năm đường phố vắng tanh, xác người co ro trên những góc phố, dưới những cột đèn đường, lũ trẻ chúng tôi túm tụm đầu cổng trại gia binh nhìn đám khói nghi ngút ở phía Đài Truyền hình, tiếng truyền tin ra rả của đài phát thanh thành phố. Một đêm giao thừa kinh hoàng bởi sự tàn nhẫn của chiến tranh mà cả tháng giêng sau đó ngập tràn những hình ảnh của nước mắt và lo âu…
Đêm giao thừa đầy máu trên các phố thị miền Nam mà cho đến bây giờ nó cứ được mang ra như một chiến tích với người này nhưng lại là tội ác với người khác…


Tháng chạp …
Buổi tối, chạy xe qua những con đường Saigon tôi phát hiện mùa này sao lá vàng nhiều đến thế. Những chiếc lá vàng nằm trên vỉa hè, trên lề đường thỉnh thoảng lại rướn mình bởi tiếng rầm rập của những vòng bánh xe nghiến xuống mặt đường, giữa cái nôn nao háo hức xuân nồng vẫn còn cái hanh hao của tàn phai đâu đó…


Tôi đi ngược chiều tháng chạp, ngắm cái rộn ràng của mùa xuân trên mỗi góc phố đông, trên những con đường nhiều hoa đèn của Saigon quen thế mà cứ chừng như lạ thế, ngắm cả người thanh niên mù đứng ở góc dinh Độc Lập đường Công Lý _ Hồng Thập Tự với cái khay đầy những phong lì xì đỏ tươi mà chạnh lòng.


Tôi đi ngược chiều tháng chạp…nhớ linh tinh về cái lý thuyết đi tìm bình yên đọc được trên mạng tự dưng buồn cười. Rằng bớt suy nghĩ phức tạp đi sẽ hạnh phúc hơn. Rằng phải tự tìm cho mình sự bình yên bằng cách biết bỏ qua những điều trái lòng, biết im lặng để tránh những phức tạp có thể xảy đến. Biết “sợ” cũng là cách tìm bình yên. Úi chà, tôi cũng biết “sợ” lắm chứ nhưng chắc gì thế đã là bình yên !!!


Tôi đi ngược chiều tháng chạp nhưng cách gì cũng sẽ chạm tháng giêng….


Đọc tiếp ...