Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

Dòng sông tháng chạp....


Tháng chạp … Saigon những ngày này y như cô gái trẻ đang yêu: lúng liếng với muôn màu áo len áo khoác, bâng khuâng đến cả những vòm cây, tán lá cứ rưng rưng mươn mướt xuân thì… Tôi bỗng nhớ cái mail tuần trước bạn gửi về bảo : Những ngày này nhớ Saigon ghê mi . Nhớ phố xá Saigon, nhớ món ăn Saigon, nhớ nắng Saigon, nhớ người Saigon, nhớ giọng Saigon , nhất là nhớ dòng sông Saigon những ngày nhiều gió”. Tôi đọc mail và ngậm ngùi thương bạn, có khi người ta thương nhớ một nơi chốn khởi đi từ nỗi nhớ một dòng sông .



Tháng chạp, Saigon lửng lơ cái thứ lạnh se se buổi sáng. Vài con đường chăng hoa đèn lòe loẹt làm tôi chạnh nhớ những vòm me non xanh ngày nào… những vòm me tôi đã ngước nhìn suốt một thời con gái bây giờ thật sự đã tàn phai. Saigon bây giờ giống cô gái với đủ thứ phụ liệu mà chẳng màu nào ăn nhập với màu nào… Chỉ có vòm trời nghiêng trên tháp chuông cao ở nhà thờ Đức Bà là vẫn mênh mang gợi nhớ…


Tôi nhìn dòng sông nước đục ngầu với những đời người ngang dọc trên sông, với đủ thứ rác rến trôi lềnh bềnh bên cạnh những dể lục bình hiền lành, thấy tội nghiệp chi lạ những dòng sông chảy ngang những phố thị đông đúc. Và bạn tôi, ở một nơi nào xa lắc xa lơ hẳn không thể tưởng tượng được dòng sông những ngày nhiều gió hồi nào đã già nua mệt mỏi hơn khi gánh trên vai mình cái tâm hồn phố thị nhiều trúc trắc và lượng rác thải khủng khiếp thế này …


Lâu lắm mới có dịp ngồi café bên dòng sông Saigon buổi sáng. Chúng tôi lại cười nói, lại ưu tư, lại nhớ thương nuối tiếc qua những câu chuyện vui buồn chưa bao giờ nhạt phai trong trí nhớ của những người không còn trẻ nữa . Bên kia, trên con đường phía trước dòng sông, một Saigon trẻ trung vẫn xôn xao giữa cái nắng hanh của những ngày tháng chạp …

Tháng chạp bắt đầu, tháng chạp sẽ qua, vẫn có một dòng sông chờ mùa Xuân chấp chới ...


Đường phố Saigon










Sông Saigon buổi sáng







Những mảnh đời trên sông








Chị Gia Minh và MM


Chị Gia Minh và tôi





Hoa súng ở cafe Vườn Kiểng



Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

Tháng 12 , Đà Lạt lạnh...



Tôi may mắn được lên Đà Lạt vài lần đúng mùa trăng. May mắn hơn là được ngắm trăng từ một không gian đẹp ở nhà chị Gia Minh… Trăng lung linh từ khi chúng tôi ghé hiên cúc và lung linh đến hôm chúng tôi giã từ Đà Lạt để trở về Saigon. Chỉ ngước lên thôi trăng bỗng gần đến lạ. Người ta thường ngước lên nhìn trăng với bao nhiêu cảm xúc khác nhau nhưng hình như người ta chẳng bao giờ phát hiện ra Trăng cô đơn và buồn hơn nhiều thứ khác …


Khí hậu Đà Lạt có ngày xuống thấp đến 10 độ.
Nhỏ Khúc hiên ngang mặc đầm hôm mới lên và nhấm nhẳng : “Sao em chẳng thấy lạnh” thế mà có lúc co ro với găng, khăn, mũ, áo nhìn như cái nấm con. Đúng như chị Gia Minh bảo : “Thời tiết Đà Lạt trở mặt liên tục ..hãy thận trọng” .


Tôi yêu khoảng sân hiền lành màu gạch đỏ với cái hàng rào lung liêng hoa. Khoảng sân mà mờ sáng chị Gia Mình đã khều chân tôi thức dậy, hai chị em khăn áo co ro lăn lê khắp nơi để bấm liên tục vầng trăng còn nấn ná trên bầu trời, khoảng sân mà buổi sáng chỉ cần nghiêng người qua cái hàng rào hoa hiên vàng lựng là thấy lũng đồi xanh, là thấy những ngôi nhà to nhỏ, cao thấp tắm trong cái thứ nắng vàng ươm làm ngẩn ngơ nhớ cái vị mật ong non tơ thơm lừng, khoảng sân mà chỉ cần bước qua cái ngạch cửa nhà đã nhìn thấy cái màu hồng tím của buổi chiều tàn ở bên kia dãy núi phía xa. Khoảng sân chẳng có một nhành cúc nào nhưng MM vẫn yêu quý gọi là “Hiên cúc”. Khoảng sân còn núng níu tiếng guitar, tiếng cười, tiếng chuyện trò của những người không còn trẻ một mùa trăng đã qua…


Năm nay Hiên Cúc vắng nhiều người, tiếng cười có nhỏ lại nhưng vẫn giòn tan, tiếng cười vẫn chấp chới trên những ngọn thông xanh rì cho đến ngày tôi, chị Gia Minh và Khúc giã từ Đà Lạt. Hôm Dơi và Chụt về, Đà Lạt sụt sùi mưa, hôm chị Quan Thư và Thanh An về thì Đà Lạt lại chang chang nắng.
Đêm cuối cùng chỉ còn lại ba chị em , chúng tôi lại có đủ thứ để cười ngặt nghẽo nơi gian phòng khách ấm cúng của chị Gia minh. Ngoài kia, ánh trăng cô đơn nhạt nhòa trong cơn mưa xuân lất phất…



Tôi lên Đà Lạt nhiều lần, những cảm xúc ban đầu _ cái cảm xúc tràn trề tinh khôi giống như khi người ta chạm tình yêu lần đầu không còn nữa nhưng tôi vẫn yêu Đà Lạt, yêu như những người yêu nhau đã yêu và vẫn tiếp tục yêu.
Người ta bắt đầu lũ lượt lên Đà Lạt những ngày cuối năm thì chúng tôi khăn áo ba lô trở về Saigon. Chị Gia Minh chỉ cho tôi và Khúc xem những cây mai anh đào trơ trụi lá dọc những con phố Đà Lạt , tàn phai chỉ là để bắt đầu cho một mầm sống mới. Đà Lạt bắt đầu vào xuân… cứ như mùa xuân đến với Đà Lạt sớm hơn những nơi khác vậy..

Chúng tôi bỏ lại phía sau cái lạnh mơn man và những đồi thông xanh biếc để trở về với Saigon xôn xao nắng vàng.


Hiên cúc





 


Vạt dã quỳ cuối mùa

















Một ngôi nhà dưới thung lũng







Sáng tinh mơ


Chuyển mưa chiều




Vàng nắng ban mai









Cánh cửa sổ ở cafe violet Chiều Thứ Tư


Chiếc lá



 Hoa ven hồ


Ngựa buồn






Đọc tiếp ...