Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

Một mình....



Tôi bắt đầu những ngày nghỉ hè bằng cái cảm giác một mình.
Tôi yêu buổi sáng của những ngày này, khi ngôi nhà trở nên trống vắng, khi tôi lặng lẽ ngồi bên ô cửa sổ nhỏ xíu của riêng mình nghiêng đầu nhìn nhành hoa giấy đung đưa, ngắm mấy con chim sẻ nhảy nhót trên mái hiên ngôi nhà hàng xóm, lơ đãng nhìn vạt nắng đầu ngày lướt trên những nóc nhà cao thấp của cái xóm nhỏ, ngửi mùi café thơm phức từ chiếc ly trắng sạch bong và nghe một khúc nhạc nhẹ tênh thật nhỏ… Mọi thứ cứ như mới mẻ, tinh khôi, đến ngay cả lòng tôi nó cũng trở nên mỏng và thơm như giấy mới…

Khi người ta ở đâu đấy một mình cứ như người ta trở nên bối rối hơn thì phải ? Tôi hết đi ra, đi vào, lại đi lên, đi xuống , tôi nghe cả tiếng chân mình chạm trên nền nhà dù đã cố để đi thật nhẹ. Tôi loay hoay với những công việc lặt vặt xếp cái này dọn cái khác mà chỉ cần khua khoắng nhẹ nó cũng tạo ra cái thứ âm thanh vang vọng. Tôi cầm cuốn sách lên rồi lại đặt nó xuống, tôi cũng không thể ngồi lì trước máy tính trong vòng nửa tiếng… Ngoài kia thời gian đang dần tan ra trong cái nắng thiêu đốt mùa hè.


Khi người ta ở đâu đấy một mình cứ như người ta đứng chênh vênh giữa lằn ranh của ánh sáng và bóng tối, của tội lỗi và sạch trong, của sự sống và cái chết, của vực thẳm và non cao của nhớ nhung và quên lãng …người ta chỉ còn lại một nửa mình, còn một nửa loay hoay với cái thứ bồn chồn trong thinh lặng.


Tháng sáu… Tôi có hai tuần để ngắm cái cảm giác một mình treo ngược trên chính lòng tôi.
Tháng sáu ..lạy trời những cơn mưa trắng phố !!!

Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

Thành phố đã đi ngủ chưa ...?


Lâu lắm rồi tôi mới có dịp ngồi lại giữa một không gian đầy âm nhạc như tối qua từ lời mời của một người bạn lớn. Lúc ngồi trên taxi, anh tài xế trẻ là một người quen đã bảo: “Trời mưa mà nghe Tuấn Ngọc hát thì chết người chị há ?”


Trời đổ cơn mưa khi tôi rời khỏi nhà nhưng chỉ qua cầu Saigon thì mưa tạnh hẳn. Qua khung cửa kính xe, Saigon cứ chừng như trở nên trong trẻo, dễ thương hơn sau cơn mưa vừa đủ để ướt những con phố quen. Một Saigon tràn trề sức sống như cô gái tuổi 20.


Phòng trà We không lớn, khán phòng ấm cúng nhưng để chứa được lượng khách bị hấp dẫn bởi nghệ danh Tuấn Ngọc _ Khánh Hà, số ghế đã được tăng cường đến lối đi cũng trở nên chật chội. Mới biết, ca sĩ của ta nhiều cứ như lúa trên đồng nhưng để tạo được sức hút như thế này quả là không nhiều, khán giả đa số là người trung niên nhưng cũng không thiếu những người trẻ tuổi….



May mắn ngồi ở hàng ghế VIP, Tuấn Ngọc và tiếng hát của anh qua những bài hát quen đã trở nên gần với tôi đến thế. Được trực tiếp nghe tiếng hát không qua kỹ xảo sàng lọc, người ta dễ nhận ra những khiếm khuyết nhỏ của ca sĩ nhưng bù lại cái duyên giao tiếp lại dễ làm người ta quên đi những lỗi về kỹ thuật như hát sai lời, lỗi nhịp. Tuấn Ngọc khôi hài duyên dáng , tự nhiên và anh trẻ hơn tôi tưởng … cô em gái Khánh Hà thì giọng hát đuối hơn ..Thời gian luôn khắc nghiệt với phụ nữ nên chừng như họ luôn tàn phai trước hay sao ấy ?



Âm nhạc luôn là cái thứ kết nối lãng mạn nhất… Những Bây giờ tháng mấy, Chiều một mình qua phố, Riêng một góc trời, Còn chút gì để nhớ, The Prayer… lướt qua khán phòng chật chội với tiếng vỗ tay, những đôi môi mấp máy hát nhỏ theo và những đôi mắt bị hút về phía ca sĩ tạo sự cộng hưởng lạ kỳ … Tôi chạnh nghĩ ..rồi thì Tuấn Ngọc sẽ lại lùi vào quá khứ, có chăng tiếng hát một thời của anh còn ở lại giữa cuộc đời. Người ta ra đi mà không có gì để lại cho cuộc đời, kể cả một chút nhớ cho một người nào đó thì đúng là thật buồn !!!


Chúng tôi rời khỏi We là 12 giờ hơn. Saigon vẫn thức.Lâu lắm rồi tôi mới được nhìn một Saigon về đêm , một Saigon không có giờ giới nghiêm, những khu phố vẫn nhộn nhịp người, chỉ vài con đường ít hàng quán là trở nên tĩnh lặng đến bâng khuâng. Tôi nhìn qua cửa kính xe, sao yêu quá những con đường lặng câm ướt nước nằm nghe tiếng lào xào của hai hàng cây cao bên đường, những bóng đèn vàng cúi xuống tạo khoảng sáng cho mặt đường lại càng làm những tàn cây âm âm trở nên buồn khó tả.. Tự dưng tôi thèm được xuống xe đi chậm qua những con đường hiền lành của Saigon về đêm đến thế…


Đêm trong trẻo đến không dưng mà cảm thấy bình yên. Xe đưa tôi trở về qua những con đường rộng cũng bình yên. Bình yên ơi bình yên! Từ biệt bạn, tôi về nhà qua con ngõ nhỏ vắng tanh còn đọng những vũng nước sau cơn mưa …


Cám ơn nhé người bạn lớn , cám ơn vì tất cả. Saigon phía sau lưng tôi, tự dưng tôi tự hỏi mình : Chẳng biết giờ này , thành phố đã đi ngủ chưa ?


Thân tặng người bạn lớn và chúc thượng lộ bình an !


Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 24 tháng 5, 2012

Và trong thinh lặng....




Tôi đọc quyển sách lần thứ hai một cách chậm rãi như khi nhấp những giọt café sữa nóng bằng chiếc thìa bé xíu trong một quán café nằm trên con dốc cao của thành phố Đà Lạt_ đó là một trong những lần hiếm hoi tôi tách khỏi cả đoàn người để xuống phố một mình trong những chuyến đi_
Thỉnh thoảng tôi cố rời khỏi những con chữ, úp quyển sách xuống nệm, nhắm mắt lắng nghe những tiếng động quanh mình, những tiếng động phản kháng sự thinh lặng của đêm: tiếng đôi thằn lằn tán tỉnh nhau sau bức tranh treo trên tường, tiếng kim đồng hồ đều đặn tích tắc, tiếng chân người đi qua con ngõ vắng, tiếng động cơ xe từ con đường cái ngoài kia vọng vào… Đêm hôm qua nữa là đúng năm đêm tôi mới đọc xong trang cuối cùng của quyển sách với cảm giác mới mẻ như chưa từng đọc qua nó bao giờ.


Tôi được người bạn trẻ HuyVespa giới thiệu quyển sách khi tôi than vãn tìm sách đọc được của tác giả ta bây giờ khó quá. Huy bảo : “Chị tìm Và khi tro bụi đọc xem, cũng được lắm chị ạ” .Tôi vác từ nhà sách quyển sách bé tẹo xinh xắn về và chỉ thật sự đọc nó sau gần cả tháng …


Đó là câu chuyện tự kể của nhân vật An Mi _một cô bé lớn lên từ viện mồ côi sau biến cố chiến tranh gia đình không ai sống sót_ biến cố đau đớn đó làm cô rơi vào trạng thái khủng hoảng và quên đi nguồn gốc của chính mình, cô được đưa sang Đức làm con nuôi rồi lập gia đình.


Số phận cô không ngừng lại tại đó , chồng cô chết khi lái xe rơi xuống một vùng núi vào một buổi chiều tháng 10 nhiều sương mù. Sợi dây ràng buộc cô với cuộc đời bị đứt, An Mi quyết định đi tìm cái chết trên những chuyến tàu chạy qua những làng mạc, phố thị của nước Đức với ý tưởng “mặt đất là một thứ khó chia tay” .
Trên chuyến đi tìm cái chết, An Mi quyết định đi tìm cho rõ thân phận của mình để dù chết là một dấu chấm hết thì “Dấu chấm hết nào cũng muốn mang ý nghĩa của cái câu đi trước nó. Tôi muốn biết mình là ai để ngày tôi chết, tôi biết rằng ai đã chết..”


Trong hành trình đi tìm thân phận mình An Mi lại chạm vào nhiều thân phận khác qua câu chuyện được kể trong một cuốn sổ mà cô tình cờ có được: Một chàng trai có ý định giết cha mình để trả thù cho mẹ, một người chồng giết vợ, một bóng ma bị đày đọa trong chiếc đàn hồ cầm, một người đàn bà khác nắm giữ nhiều bí mật và Marcus một cậu bé bị bỏ rơi mang hình ảnh lưu lạc cô đơn của chính cô hay đúng hơn mang tiếng gọi sâu thẳm từ quá khứ của An Mi mà cô chỉ nhận ra khi “tro bụi bay về …”


Lần thứ nhất tôi đọc “Và khi tro bụi” như khi ăn vội một miếng bánh ngọt lấy ra từ tủ lạnh: rời rạc, khô khốc nhưng ngay lập tức, tôi bị cuốn đi bởi những chuyến tàu trong hành trình tìm cái chết của An Mi nhiều hơn là bị hấp dẫn, bị tò mò vì lý do hơi vô lý với tôi là chấm dứt sự sống của mình vì cái chết của một người khác.


Tôi yêu những chặng đường mà chuyến tàu chở An Mi đi qua, những nhà ga, quán trọ mà cô dừng lại: cô đơn, lẻ loi , hoảng loạn. Có một lúc nào đó giữa những trang sách dày đặc chữ, tôi đã lặng người đau đáu nhớ một cái sân ga leo lét ánh đèn mà tôi cũng đã từng cô đơn, hoảng loạn, một mình chờ chuyến tàu giữa một buổi tối nhiều gió cách đây nhiều năm. Trên những chuyến tàu này An Mi giữ một phần nhỏ của tôi đâu đó .


".......Tôi không ngủ sâu. Không ai ngủ sâu bao giờ trên một chuyến tàu. Vào một đêm, khi còn nửa chìm trong một giấc mơ, ý thức tôi chập chờn, mơ hồ và buồn bã. Tôi nằm đó và nhớ tới cây dương cầm mầu đen trong phòng khách nhà tôi. Cây đàn thật lớn, thật nặng, được làm thật công phu, như một viên đá chận giấy giữ cho đời người ta, đời này qua đời khác, đừng bị gió bay đi. Tôi có cây đàn ấy. Vậy mà đời tôi vẫn bị gió bay đi

Một hôm chiều tối tàu đi chậm lại ở khu ngoại ô một thành phố, chờ đến lượt vào ga chính. Tôi nhìn ra ngoài,thấy một căn nhà bên kia đường. Có một cái cửa thấp bằng gỗ mở vào sân. Trong sân có mấy bụi cây mùa đông, lá mang một mầu xanh ảm đạm. Đèn trong nhà đã mở màu vàng ấm. Ở thành cửa sổ tôi thấy vài chậu hoa, mấy con thú bằng vải, đôi ba cuốn sách. Từ căn nhà ấy một nỗi dịu dàng khẽ khàng loang ra, khi sự dễ chịu ấy chạm đến tôi nó làm tim tôi buốt đi trong vài nhịp.

Tôi không biết những người sống trong căn nhà đó có hạnh phúc không. Nhưng hạnh phúc của họ không hề quan trọng, chỉ có hình ảnh của sự hạnh phúc là quan trọng. Thế giới không phải là thế giới mà chỉ là cảm nhận của chúng ta về nó mà thôi. Rồi tàu đến và rời thành phố, đi qua những cánh đồng nối tiếp nhau, có khi bằng phẳng, có lúc lên núi xuống đồi. Có những lối đi băng qua những cánh đồng đó, mất hút về phía xa.


Rồi xe đi qua một cánh rừng, một khu phố lưa thưa nhà cửa, loáng thoáng ánh đèn, đường xe đi lên đi xuống. Quê hương của loài người bây giờ lại lùi xa bên ngoài khung cửa kính, lúc nào cũng chỉ lướt qua, nhạt nhòa và không tiếng động. ............"

Chương 1. Sau ngày mù sương (Và khi tro bụi)

Tôi có cảm giác Đoàn Minh Phượng càng viết càng như mê đi trong câu chữ và những chuyển biến tâm lý của từng khuôn mặt người trong câu chuyện, cứ như chính tác giả bị cuốn theo số phận của nhân vật chứ không phải là người định đoạt số phận của họ.

Càng đọc, ta càng có cảm giác đi vào những ngõ ngách ma mị , những con đường ngoằn ngoèo với tâm trạng hoang mang nhưng lại đầy háo hức. Đây không phải là quyển sách dễ đọc càng không phải là quyển tiểu thuyết gối đầu nằm với mối tình đẫm nước mắt. Câu chuyện là sự phản kháng với cuộc đời , nó mang cái thứ tội ác đầy bao dung, tình yêu của sự trốn chạy, tiếng gào thét của thinh lặng… và cái chết của sự trở về_ đó là sự trở về của tro bụi_

And when this dust falls to the urn,
In that state I came, return…

Và khi tro bụi rơi về,
Trong thinh lặng đó cận kề quê hương

Henry Vaughan ( The Retreat)


Tôi đọc xong “Và khi tro bụi” với một thời gian khá dài cho một quyển sách không quá dài do bận bịu và do cả tôi không muốn sự liên tục làm đầu óc mình căng thẳng. Tôi đọc nó như thưởng thức những thìa café sữa với cảm nhận vị ngọt ở đầu lưỡi , vị đắng ở cổ họng và cả sự thinh lặng của đêm ….

..          .Photobucket





Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

Em đi tìm cỏ cho Gió !



Tôi yêu cỏ…Chẳng biết tại sao nhưng cũng như tình yêu, sao có thể giải thích tại sao mình yêu cơ chứ ! Cách đây đúng 2 năm , cũng một buổi sáng tháng 5, tôi chạm buổi sáng với câu nhắn nhỏ của Song Lam_ một người bạn nhỏ trong FL_ và tôi nhận món quà với một album đầy cỏ …

Chiều nay, tôi trở về nhà trong cơn mưa nhỏ buổi chiều và nhận được lời nhắn của mayhong trong guestbook : "Gió qua nhà em có quà nhé..” và tôi lại nhận một album đầy cỏ từ một nước Pháp xa xôi, một đất nước với những tòa lâu đài trong giấc mơ của những câu chuyện cổ tích…



Tôi lại mê mê với cái thứ mỏng mảnh, phiêu bồng trong những bức ảnh đầy nữ tính của cô bạn nhỏ. Cỏ trong ảnh của mayhong là thứ cỏ biết nói, biết thỏ thẻ, giận hờn, biết cả ngúng nguẩy và lặng im..những cọng cỏ duyên thầm con gái.

Cám ơn em nhé mayhong . Cám ơn những cọng cỏ yểu điệu, duyên dáng, cám ơn cả cô người mẫu bé tí đáng yêu..Cám ơn nước Pháp xa xôi đã đủ tình yêu để những cọng cỏ vươn mình đón nắng gió tháng 5…
Tôi đi qua nhiều giông tố trong đời …Bỗng một hôm nào nhận ra mình mang chút bướng bỉnh mà mong manh của cỏ …



EM ĐI TÌM CỎ CHO GIÓ !
Em biết Gío thích cỏ hơn là hoa, thích mưa hơn là nắng, thích đêm hơn là ngày, hihi.
Bên này tưởng vàng bạc, châu báu hay rau muống, khoai lang thì thiếu chứ cỏ thì nhiều lắm, nhất là mùa này. Nên em đã tìm cỏ cho ...Gío, Gío có thích không?!

Thường thì em post cỡ ảnh nhỏ thôi, nhưng entry này em post với dung lượng lớn hơn để nếu ảnh nào Gío thích có thể cóp về làm clip, Gío hén! Cũng có vài ảnh giống nhau nhưng em shop qua màu khác vì không biết tong màu nào sẽ đẹp hơn với Gío. Bây giờ thì Gío hãy ngắm và thổi đi, thổi cho xua tan cái nắng cháy da ở VN, thổi cho hương cỏ bay khắp nơi, nhưng nhớ đừng thổi vào em vì em bị...dị ứng với phấn hoa cỏ đấy! hiiii



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket


Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket


Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket


Photobucket

Có cái ảnh này dung lượng nhỏ hơn nè, vì em cóp lại ảnh cũ, không biết ảnh gốc đang nằm ở đâu nữa.


PhotobucketPhotobucket-


Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket

Mây mạo muội thay cô Gío chụp vài tấm với cỏ nè!

Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket

  Mấy tấm này chụp lâu rồi, sẵn bỏ vào đây luôn. Vẫn còn nhiều ảnh về cỏ (đã chụp và ...chưa chụp, nếu Gío thích khi nào em post tiếp)  

Photobucket


Photobucket


* Quà của bạn nhỏ Mayhong


Quà của Song Lam



Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2012

Hàng cây lá xanh gần với nhau....(*)


Thế là mùa hè đã vào hẳn trong tháng 5….
Hôm qua, tôi bắt gặp sắc phượng đỏ rực trên những con đường quanh một khu chung cư ở Quận 2.


Cách đây vài năm, ở những khu dân cư mới ngoại thành, người ta đã nghĩ đến những con đường đỏ sắc phượng, tím sắc bằng lăng, lung linh sắc vàng của điệp hay hoàng hậu và cả những con đường mướt những tán lá xanh non của me tây nữa… Tháng năm, mọi sắc màu cứ như nép vào trong cái thứ rát bỏng của đất trời để nhường lại cho cái sắc đỏ không quá kiêu hãnh, huênh hoang, cái sắc đỏ rực rỡ mà rưng rưng gợi nhớ của phượng vĩ … Cái màu đỏ cứ như làm mềm cả những vạt nắng vàng của mùa hè cháy bỏng phương Nam.



Tôi đi qua những con đường vắng buổi trưa ngoại thành, ngước nhìn những nhánh phượng đỏ trên đầu mà bâng khuâng nhớ… Thời tôi đi học, Saigon là thành phố của những con đường lá me, người ta cũng dễ tìm thấy ở nhiều góc phố, trong những sân trường bóng dáng những cây phượng nghiêng những chùm hoa rực rỡ lúng liếng trong nắng hay thả xuống lòng đường cái sắc đỏ đến bâng khuâng nhưng không thể tìm được một con đường phượng bay mơ ước .


Saigon bây giờ ít phượng hơn xưa, những lần về có dịp đi qua những góc phố Saigon đúng mùa phượng nở, bạn tôi lúc nào cũng chép miệng tiếc nuối “Ai mang bụi đỏ đi rồi..” … Người ta đi qua nhiều con đường một cách vội vã, lãng quên …thế mà có một lúc nào, có con đường bỗng làm người ta chùn chân lại …


Tháng năm …
Tôi đi qua con đường phượng bay.
Tôi đi qua những con đường lá xanh mươn mướt, bỗng nhớ một phần đời xa lắc tưởng quên…



. Đường phượng bay...
Photobucket.

Photobucket..

             Photobucket


.Một cây phượng đẹp tuyệt trước một quán nước bên đường

Photobucket.
.Nhánh phượng ghé vào lớp học của một ngôi trường ..

Photobucket.
.Con đường lá me

Photobucket.

"Hàng cây lá xanh gần với nhau...." (TCS)

Photobucket.
.Photobucket.

.Phượng với bằng lăng..

Photobucket.

 Lời của nhạc sĩ TCS

Đọc tiếp ...