Thứ Hai, 30 tháng 1, 2012

Buổi sáng...



Tôi đi qua những con phố đông buổi sáng .
Cuộc sống trở lại nhịp bình thường nhanh đến ngạc nhiên.
Đường phố lại đông đúc, người ta lại vội vàng lướt qua những dãy phố còn lúng liếng xuân trên những mảng trang trí rực rỡ từ những ngày trước tết bằng cái nhìn hờ hững …Cảm giác được ngắm nhìn cái hối hả của mọi người vào buổi sáng đầu tiên sau những ngày nghỉ dài làm tôi thích thú nhả ga chậm lại …cố tìm chút lười lĩnh hoặc hả hê trên vài khuôn mặt bất chợt nhìn thấy mà không thể…người ta lướt nhanh qua nhau đến không kịp gửi lại một nụ cười khi nhận ra người quen biết…


Buổi sáng bỗng dưng tôi thèm lang thang đâu đó, có thể chỉ để có trọn vẹn cái cảm giác thảnh thơi giữa lúc mọi điều, mọi người quanh mình đều vội vã …

Buổi sáng tháng giêng phơi phới xuân thì…
Tôi rẽ vào những con ngõ nhỏ, loanh quanh qua các khu dân cư để về trung tâm quận. Những ngôi nhà lại bắt đầu trở lại với sự im lặng trong một ngày vắng chủ với cái ống khóa to . Những con ngõ cứ như ngái ngủ thỉnh thoảng thức giấc bởi tiếng gầm gừ của động cơ xe vụt qua. Những giàn hoa giấy đỏ thẫm thả đầy hoa xuống nền đường vu vơ bay như xác pháo nhìn đến bâng khuâng. Mùa xuân sao mà non tơ đến thế !


Tôi mất gần cả tiếng đồng hồ quanh các quầy sách trong cái siêu thị trung tâm quận. Cơ man nào là sách , dự định chọn một cuốn sách văn học nước ngoài và một cuốn văn học trong nước nhưng cuối cùng tôi nhặt về “Em còn muốn, chừng nào anh còn nhớ” một tác phẩm của Dominique Mainard và “Bản tình ca cuối cùng” của Nicholas Sparks, tôi luôn thích chất thơ mộng, lãng mạn hơi cổ điển trong văn học Pháp và cả cái thứ hiện thực đầy ám ảnh của văn học Mỹ . Cầm hai cuốn sách trên tay tôi sực nhớ lâu lắm rồi mình không đọc cho ra hồn một cuốn sách nào… tự nhủ, cuối tuần sẽ dành thời gian để đọc đàng hoàng ít nhất một trong hai quyển sách .

Tôi ghé quán café quen.
Có lẽ lâu lắm rồi tôi không café một mình. Giữa buổi sáng đầu tuần, café một mình là điều thú vị tinh khôi nhất . Diva đổi tên _ tôi ghét sự thay đổi này dù sự thay đổi nào cũng đều có lý do của nó_


Quán vắng.
Tôi chọn một khu biệt lập nhất, nơi người ta ít ngồi vì nó như một khu tách biệt khỏi cái thế giới đầy tiếng lao xao của quán, nơi tiếng nhạc sẽ chỉ nhỏ như một lời thì thầm, nơi tôi có thể nhìn xuống con đường thường ít xe mà lại đầy nắng, nơi chỉ cần ngước lên là có thể thấy những tán lá xanh đung đưa trên mái ngói của ngôi nhà nhỏ xây gạch đỏ có lẽ chỉ để trang trí , nơi bức tường gạch phủ rêu xanh cũ kĩ nghiêng ngả vài chiếc ghế gãy nằm lặng lẽ, nơi buổi sáng chỉ một mình tôi ngồi vu vơ nhìn bầu trời nghiêng qua kẽ lá xanh biêng biếc …Bên kia đường, ngôi nhà giống như một cái quán trống không mở cửa toang hoác, im ắng, đơn độc để chợt lặng người như ai rót khẽ vào lòng mình một nỗi buồn xa vắng khi nghe từ chiếc loa tiếng hát người ca sĩ quen thuộc “…chiều nay em ra phố về ..thấy đời mình là những quán không…”. Lâu lắm rồi tôi mới có dịp ngồi lắng nghe lại nhịp đời thênh thang qua những tán lá xanh đang làm duyên với màu nắng tháng giêng ngọt mật.


Buổi sáng qua mau …
Tôi trở về nhà trước khi tháng giêng thả xuống trần vài giọt mưa xuân muộn. Con ngõ quen ngan ngát màu hoa giấy tím thẫm.
Dù mùa xuân vẫn còn quẩn quanh đó đây thì ngày mai, tôi vẫn phải hòa với nhịp đời hối hả…



Diva giờ đã đổi tên : QUÁN TÔI
.....Photobucket

.Mái ngói xanh lá

Photobucket.

.Ngôi nhà bên kìa đường

         Photobucket

     Sách và cafe
..              .Photobucket


.Cafe một mình

Photobucket..

Ngõ bình yên
           Photobucket



Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 23 tháng 1, 2012

Ngõ bình yên...




Tháng giêng sao mà xanh .
Tôi bắt đầu tháng giêng bằng sự bình yên …bình yên từ khoảng không gian im ắng của con ngõ nhỏ trong đêm giao thừa, bình yên từ chậu cúc vàng hứng sương đêm từ cái ban-công nhỏ, bình yên từ vì sao bé tí xa tít trời đêm . Tháng giêng khởi đi từ sự bình yên …nên tháng giêng tự dưng mà dễ thương đến thế !


Tôi bỏ thông lệ mình giữ gần 20 năm …không dạo quanh những con đường, những ngõ ngách trong chiều cuối năm ….Đợi giao thừa, tôi đứng nhìn con ngõ nhỏ. Giàn hoa giấy trước nhà tím ngan ngát, ngôi nhà hàng xóm quanh năm vắng chủ nằm trong khoảng sân lổ chổ nền xi-măng mốc thếch bỗng trở nên cô đơn đến tội nghiệp, hình như mùa xuân bỏ quên nhiều cuộc đời hay vẫn có nhiều cuộc đời chưa biết xuân về… !


Trong cái mênh mang của đêm cuối năm, tự dưng yêu quá con ngõ thân quen mà tôi luôn dành thời gian muộn nhất trong ngày để đứng đón ngọn gió đêm, để nhìn những vì sao li ti như những dấu chấm lấp lánh. Con ngõ tất bật những ngày nắng ngày mưa, hiền lành những đêm im ắng những tối mưa dầm … Con ngõ của những ngày lòng bất an chật chội, con ngõ của những đêm thênh thang cả gió , cả trời, cả bóng đêm và cả tôi…



Người ta thường lướt qua những con ngõ như một thói quen, người ta thường gửi cả gánh nhọc nhằn lẫn nôn nao háo hức trong tiếng rít của những vòng bánh xe hay những bước chân gõ tiếng lòng mình, tiếng đời mình trên những con ngõ nhưng ít khi nào người ta biết đời ngõ cũng thật buồn, buồn vì cả cái đa mang của thân phận và cái vô tình của con người … nhưng ít khi nào người ta nhận ra ngõ luôn bao dung ngay cả với những bội bạc của những bước chân đi qua không ngoảnh lại .


Tháng giêng, tôi nhận ra sự bình yên ngay từ con ngõ …
Ngõ nhà tôi...ngõ lòng tôi...ngõ bình yên !









Ngõ vắng






..






Ánh đèn xe qua ngõ

.










Ngôi nhà quanh năm vắng chủ


...
Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 17 tháng 1, 2012

Ta không nhau ...trời đất vẫn giao thừa.


Đã lâu rồi …em chẳng làm thơ
Mùa đã ngủ trên màu rêu mái ngói
Chẳng cần có thơ thì mùa xuân cũng tới
Ta không nhau… trời đất vẫn giao thừa
Ta không nhau… tháng chạp bỗng dưng mưa
Thơ bỗng hóa lời tỏ tình,
rất nhỏ...



 Mai chưa nở, xuân đã về đến ngõ
Có sao đâu… xuân chẳng chỉ mai vàng
Có sao đâu… trời đất vẫn hân hoan
Dù đông chậm hay xuân nhanh hơn chút
Dù em chẳng làm thơ…
dù anh xa hun hút
Dù cơn mưa tháng chạp dửng dưng cười


Tháng chạp mưa ...
Tháng chạp tinh khôi
Em qua phố nghiêng chút buồn phơ phất
Trời gửi đất ngàn lời yêu ngọt mật..
Để mùa về … biêng biếc giọt bâng quơ



Đã lâu rồi em chẳng làm thơ
Ô cửa sổ lũ sẻ chừng lặng lẽ
Tháng chạp đang qua … mùa xuân rất nhẹ
Bước vào thơ thả một đóa mai vàng…


Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2012

Ôi những chàng tuổi trẻ ...!!!!




Những ngày này sao mà bận rộn . Ra đường thấy ai cũng vội … xe cộ cứ lao vun vút mà phát sợ …Chiều loành quành , loạng choạng giữa con đường lúc nhúc xe cộ, tự dưng mà nhớ chuyện ông bộ trưởng trẻ tuổi với dự án “thu phí cái xe máy để đảm bảo công bằng xã hội” mà bật cười thành tiếng, ngô nghê đến độ có lão ông đi cùng chiều nhìn tôi cười ý nhị.


Tôi nhớ cô phục vụ trường tôi, ngày 4 lần đi về quãng đường không có xe buýt với chiếc xe máy cà tàng để mỗi tháng nhận đồng lương ít ỏi một triệu rưỡi, không có cơm trưa. Tôi nhớ chú Tư xóm tôi ngày ngày đứng ở góc đường đón khách, trầy trât với số tiền nhỏ bé đủ trả tiền trọ mỗi tháng và nuôi bà vợ bệnh hoạn. Tôi nhớ người đàn ông chở những chậu hoa lớn nhỏ ròng rã phố phường những ngày sắp tết , đôi mắt lũng sâu, làn da đen nhẻm, cái áo ka ki b ạc màu lẫn chiếc DH cũ rích tróc sơn đều lấm láp do nắng gió từ quãng đường xa..


Ông bộ trưởng trẻ tuổi ơi, đâu phải tất cả những người có xe máy đều là những người giàu có và đâu phải tất cả những người đi phương tiện công cộng đều là những người nghèo khổ hết đâu . Năm chục ngàn bé với người này nhưng nó lại là món tiền lớn với người khác …Là người có trách nhiệm với dân, có khi phải học cách hiểu giá trị của năm chục ngàn trước khi quăng nó vào một dự án …





Hai hôm nay tôi không còn mua báo Tuổi Trẻ, tờ báo mà tôi đã từng yêu thích , đã từng bực bội đôi lần nhưng rồi mỗi ngày ghé sạp báo như một thói quen , tôi cũng vẫn chọn Tuổi Trẻ như một thói quen …duy với lần này tôi không còn muốn cầm tới nó …bởi hình như với tôi, nó đã là dĩ vãng, nó là niềm tuyệt vọng …lớn hơn tôi tưởng.


Buổi sáng nay, ghé sạp báo quen …người chủ sạp báo hỏi: “Ủa, sao mấy hôm nay cô không lấy Tuổi Trẻ ?” Tôi cười : “Tui với Tuổi Trẻ ly dị rồi …chấm dứt hợp đồng dài hạn.”. Người chủ sạp báo_ có lẽ là một người không quan tâm tới chuyện thời sự_ giọng ngạc nhiên : Sao dzậy cô ? Tôi cười : “Tại ghét chị ơi !” . Suốt con đường tới trường, tôi cứ tự cười mình ,nghĩ ra thì đúng là tôi trẻ con thiệt …Có ghét là ghét cái Ban biên tập chớ ghét chi tờ báo với mấy chục phóng viên và những người làm báo khác, nhưng thôi cứ thế đi cho nó bớt bực bội khi cứ phải tiếp xúc với thứ mà mình đã gửi và đã tan nát lòng tin …cái thứ lòng tin đã bị mài giũa đến mỏng tang hơn một tờ quảng cáo …

Ngẫm ra thì cái thời buổi này làm cái phải gió gì cũng coi chừng tai họa …làm xấu thì chết đã đành, làm tốt coi chừng lại chết nhanh hơn, chết tươi nguyên …Xem ra làm xấu còn có đồng bọn nên có khi còn được cứu nguy chớ làm tốt giờ lại thành anh hùng cô độc bởi …người tốt giờ vốn hiếm mà “sếp tốt’ giờ còn cực hiếm .


Mấy hôm nay thiên hạ nhân tình, blôc-gơ , blốc-ghiếc bàn bạc bức xúc , chửi rủa tèm lem cái “chàng tuổi trẻ ” im thít bỏ bạn theo tiền, dứt tình giữ chức (tới chức thì không có gì để đáng giữ hơn nữa nên ngồi rung đùi thôi..). Tôi thì thiệt tình cũng khoái chửi rủa lắm nhưng dạo sau này thấy chửi toàn người tốt nghe còn mấy thằng xấu, mấy thằng cần nghe, tụi nó “đứt sợi dây thần kinh nghe” rồi nên chửi cũng thế thôi nên thường tôi ngồi chửi cho cái cửa sổ tí tẹo nhà mình nghe…nó có bay đi đâu cũng được .. Hơn nữa có hàng trăm bài viết từ các nhà báo là các blogger nổi tiếng phân tích vấn đề này một cách đầu đũa rồi, cỡ tép riêu như tôi thì chỉ giống mụ nội trợ bực mình mấy đứa con hư mà la bài hải thôi chứ cũng chẳng biết làm gì hơn _ nhưng la cho đỡ tức còn hơn để bụng mà ấm ức _


Mà nghĩ hoài cũng không hiểu nổi mấy cái chuyện đại sự thời buổi này: Chuyện làm phóng sự, viết bài của các phóng viên luôn phải theo chủ trương chỉ đạo của ban biên tập, hàng mấy chục cái phóng sự lôi mấy “anh bạn thân của dân” ra ngoài ánh sáng mặt trời thay vì để mấy ảnh thì thầm dưới ánh đèn tù mù của những chuyến xe đường dài mà “chàng tuổi trẻ HK” và đồng sự đã làm, đã lấy lòng tin của bao độc giả chắc phải là chủ trương của tờ báo mà BBT là đại diện chớ đâu chỉ vì thích nổi danh mà ảnh tự mình ên làm ? Thế thì khi lính mình sai trái_ nếu có_ trong quá trình tác nghiệp do quá nôn nóng vì công việc mà sếp không một động thái nào thể hiện sự bảo vệ thì thiệt là tệ ơi là tệ…



Chuyện nhận hối lộ và cho hối lộ bây giờ xảy ra trong mọi lãnh vực, mọi ngành nghề. Chủ trương chống tham ô hối lộ cũng là chủ trương của nhà nước nhưng để vạch trần tội hối lộ, vạch mặt kẻ đưa hối lộ và nhận hối lộ thì không phải dễ.

Ngay cả các cán bộ công an muốn phá án đôi khi cũng phải “đóng vai” kẻ hám của lạ hay tay chơi trong băng đảng để tiếp cận kẻ ác mới hòng mong vạch mặt cái ác, cái xấu … cứ vậy mà đánh giá các anh công an ta vi phạm đạo đức, vi phạm quy định của ngành thì có mà …bó tay !

HK làm với động cơ gì, vi phạm luật pháp đến đâu thì để luật pháp xét xử nhưng so với những gì anh chàng tuổi trẻ này làm được cho xã hội nói chung và ngành công an nói riêng thì chuyện anh bị giam trong vòng lao lý từ chính cái anh theo đuổi và mọi người ủng hộ đã chạm đến niềm tin vào sự công bằng trong lòng người dân đến cùng cực …



Cuối năm, sao mà ngổn ngang nhiều nỗi thế những “chàng tuổi trẻ”!!!
Tự dưng nhớ mấy câu thơ trong Chinh Phụ Ngâm của Đặng Trần Côn và Đoàn Thị Điểm : “Chàng tuổi trẻ vốn dòng hào kiệt”, bây giờ nhìn qua ngó lại …cũng lắm chàng tuổi trẻ hào kiệt y như chú gà trống choai !!!


Đọc tiếp ...