Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

Dấu chấm


                

tháng chín...
khép ô cửa nhỏ
bâng khuâng giấu một chút buồn
mùa thu
nép mình mảnh dẻ
trong vườn rụng đóa quỳnh hương


em _ cái dấu chấm lặng thinh_
dịu dàng giữa mùa thu biếc
mùa thu có cái nhìn ly biệt…
màu nâu non


anh vẫn bảo mùa thu Saigon
hiền lành như ly café sáng
khẽ khàng như vệt nắng chiều loạng choạng
đón cơn bão qua


cơn mưa chiều tiễn tháng chín đi xa
chưa đủ lạnh ..chỉ lưng chừng se sắt
chưa đủ lãng quên ..chỉ lặng im dè dặt
chưa thu tàn đã vội nhớ heo may


tháng chín bao dung...
sắp sửa hết ngày
mùa thu cũng giật mình dợm bước
anh xa thế làm sao biết được
mùa thu qua...?


tháng chín ..
vàng phai rụng xuống hiên nhà
em giấu vào tóc mình cái lặng im...
dấu chấm




Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011

24 giờ..


Bạn bảo tôi: “Cứ như một ngày của Gió nhiều hơn 24 giờ ấy …” khi thấy tôi loay hoay với bao việc … cả những việc nghiêm túc và những việc như đùa .Tự dưng chạnh nghĩ nếu một ngày tôi có nhiều hơn 24 giờ thì chẳng biết đó là điều may mắn hay lại là hệ lụy !


Hai mươi bốn giờ của tôi là những buổi sớm thức dậy như một thói quen mà không cần ai gọi, không cần tiếng chuông đồng hồ báo thức cho dù đêm hôm trước có thức khuya đến đâu …Bao giờ tôi cũng nằm nán lại vài phút, yên lặng nhìn qua khung cửa kính ngắm bóng trăng đêm còn lúng liếng ngoài không gian chưa sáng hẳn, hoặc nằm yên, lắng nghe tiếng lũ chim sẻ lích rích gọi nhau ngoài cửa sổ.. Tôi thích khoảng thời gian đầu ngày khi cảm nhận thật chậm tiếng động tinh khôi của cuộc sống quen thuộc bắt đầu trước khi bước vào một ngày với bao nhiêu công việc … 

Hai mười bốn giờ của tôi là những buổi sáng lướt xe chậm qua những con phố quen để đến trường. Tôi thích ngắm những đôi vợ chồng trẻ ở những ngã tư đèn đỏ, thích nhìn cái thứ hạnh phúc đầy cả trong những nụ cười tươi tắn và ánh mắt của họ nhìn nhau, để tự hỏi ” họ sẽ hạnh phúc được bao lâu ?” rồi lại cười mình khéo lo !

Tôi thích hình ảnh những ông bố chở con đi nhà trẻ thỉnh thoảng gặp trên đường…, thích cái cúi xuống tìm ánh mắt đứa bé nhìn lên và bàn tay nhỏ ngo ngoe chỉ trỏ … hình ảnh những ông bố đưa con đi nhà trẻ làm cuộc đời trở nên đáng yêu hơn. Chỉ là hình như chẳng có bao nhiêu ông bố có đủ thời gian để đưa con đến nhà trẻ mỗi ngày ..!
Tôi cũng hay ghé bà cụ bán lỉnh kỉnh những thứ bánh ú, bánh tét bên lề đường mua giúp bà cụ vài cái bánh mà có khi mình chẳng ăn chỉ bởi thương đôi mắt buồn , bàn tay run rẩy và nụ cười móm mém của bà. Hình ảnh của bà cứ làm tôi vơ vẩn nghĩ đến những buổi chiều tàn ...những buổi chiều cuối năm …


Hai mươi bốn giờ của tôi … là gần mười giờ giam mình trong khu chung cư nhiều tầng với những bài giảng quen thuộc đến chừng giáo án trở thành một thứ dở hơi … Một ngày của tôi luôn bắt đầu bằng ly café bên khung cửa sổ tầng bốn, tôi lặng lẽ ngắm khoảng không gian thoáng đãng trước mắt, xa xa là những tòa nhà cao tầng mờ mờ trong cái mỏng mảnh nắng mai cho đến khi lũ trẻ bước vào ríu rít, ồn ào với tiếng chào, tiếng cười đùa nghịch ngợm …Một ngày nhộn nhạo bắt đầu kéo dài cho đến bốn giờ chiều, khi tôi lướt xe qua khỏi cổng trường và trở về qua những con đường quen thuộc trong nỗi mệt mỏi và cái hanh hao của buổi chiều đang dần qua…


Hai mươi bốn giờ của tôi … là những công việc không tên cuối ngày, là những giờ loay hoay với tiếng lách cách của cái bàn phím, của những bài giảng cho ngày mai, là những giờ vui buồn với cái thế giới rộn rã một cách im lặng đã trở nên quen thuộc từ lúc nào … Tôi ít khi lên giường trước 12 giờ đêm. Đêm luôn là thời gian tôi yêu thích nhất …tiếng tích tắc của cái đồng hồ, tiếng gió ngoài khung cửa sổ, vì sao khuya đơn độc trên bầu trời, bước chân về muộn của cô công nhân hãng dệt, tiếng lóc cóc của xe mì gõ sau một ngày nhọc nhằn..cành hoa giấy lẳng lơ đung đưa …tất cả với tôi đều trở nên gần gụi một cách lạ lùng ..


Tôi yêu cái thế giới của đêm, cái thế giới mà hồ như cái gì cũng thuộc về mình.Tôi trở nên hiền lành hơn, lơ đãng hơn và nguyên vẹn hơn ..Những lát cắt sắc cạnh của cuộc sống trở nên lành lặn lại trong cái thứ đêm trong lành và sạch sẽ của gió máy, của trăng sao của cái thăm thẳm tôi nửa bình yên nửa xáo trộn ..


24 giờ sẽ qua … ngày mai lại mở ra 24 giờ khác . Sao tôi lại phải mong mình có nhiều hơn 24 giờ khi nó quá đủ cả cho tôi một nửa cuộc đời của những bon chen trầy xước và một nửa cuộc đời yên ắng trong veo ….! 


Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011

Tôi mơ những chiếc lồng đèn cho Hoàng Tử Bé ...



Cháu ra đời vào những ngày trung tuần tháng 8 , khi tôi chỉ còn mấy ngày nữa phải giã từ mùa hè bước vào những ngày bận rộn … Thế là vẫn kịp để có thời gian loay hoay với cháu từ trong bệnh viện đến khi đưa cháu về nhà ông bà ngoại …

Đó cũng là những ngày mà tôi và bố cháu cùng gia đình nội ngoại hai bên có biết bao âu lo ngồi đứng không yên bởi bác sĩ bắt nhập viện ngay khi mẹ cháu chỉ đi khám định kỳ với nhận định: Tim thai yếu . Rồi mọi âu lo cũng qua , cháu ra đời sớm hơn dự định gần hai tuần, lúc 22 giờ 30 ngày 19.8. 2011 . Cân nặng 3.1 kg, khỏe mạnh, lớn tiếng, háu ăn… và giống y bố ngày còn bé …


Cháu ra ngoài phòng sanh trước mẹ gần 10 tiếng đồng hồ … Nhận cháu từ tay cô nữ hộ sinh là tôi và bà ngoại cháu. Suốt đêm, hai bà thay nhau chăm cháu …Tiếng khóc đứa bé vừa lọt lòng dội vào lòng tôi cái thứ tình cảm dạt dào khó mà diễn tả …Nhìn thằng bé đỏ hỏn nằm trong lòng mình, tôi nhớ Hiếu vào cái đêm tôi vượt cạn một mình… cô đơn, vô vọng… thế mà trên tay tôi bây giờ là con trai Hiếu _ cháu nội tôi_


Ngày tôi có Hiếu, thương tôi một mình vượt qua nỗi đau buồn nên nội, ngoại hai bên chăm nom Hiếu… Hơn ba mươi năm, tôi cứ tưởng mình sẽ lúng túng trong viêc chăm sóc một đứa bé đỏ hon hỏn vừa ra đời … Thế mà tôi làm tốt hơn tôi tưởng … Những ngày trong bệnh viện, vì mẹ cháu mổ đau đớn khó dịch chuyển nên tôi với bà ngoại lại thay nhau chăm sóc cháu, quấn tã, cho ăn, đủ thứ chuyện với một thằng bé con chỉ biết la khóc với mọi nhu cầu … Nhìn Hiếu nựng nịu con, ánh mắt hân hoan thấy rõ, tôi lại nghĩ thương con trai mình … thiếu tình yêu thương âu yếm của cha từ trong bụng mẹ, Hiếu hình như yêu con cho cả phần mình … nó nựng nịu con nhìn đến là thương !


Tôi bắt đầu những ngày rộn ràng hơn, bận bịu hơn với công việc và chú nhóc _ Cứ ở trường về là tôi lại ghé bên ngoại thăm cháu rồi về nhà cơm nước cho bố nó. Ngày nào không ghé, lại nhớ làn da mềm thơm mùi sữa mẹ, nhớ cái miệng cười nhếch mép của nó trong giấc ngủ …một sự cảm nhận tràn đầy yêu thương và sự yên bình!

Trung thu này có lẽ ánh trăng sẽ trong trẻo hơn bởi ngôi nhà nhỏ của tôi có thêm chú Hoàng Tử Bé.
Bỗng dưng tôi nhớ chú Hoàng Tử Bé ở một tinh cầu xa xôi … Trung thu này chú có mơ một chiếc đèn ông sao màu đỏ?… Còn tôi, tôi đang mơ những chiếc lồng đèn lung linh ngọn nến hồng có ánh mắt cháu tôi ngước nhìn vào những mùa trung thu kế tiếp...

..19.8.2011









17 ngày tuổi...đang buồn ngủ ..




...


22 ngày tuổi ... cũng sắp ngủ ..

. .

Bé Phạm Đăng Khoa

..






23 ngày tuổi ...biết hóng chuyện!

....



.



..

Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 7 tháng 9, 2011

Nón lá ....


Bạn ở xa về bảo thấy gì cũng lạ …! “Lạ nhất là bây giờ con gái Saigon mặc áo dài, đeo kính đen, đội mũ bảo hiểm đi quanh phố …nhìn mà tội nghiệp chiếc áo dài …” Tôi cười ,nhớ lần đầu đi dạy phải đội mũ bảo hiểm, đứng trước gương thấy mình giống y như chú mèo Doremon mặc áo dài , vừa tức cười vừa tội nghiệp chiếc áo dài quá sức … Dần dà rồi cũng quen, áo dài bây giờ đã mang cái hồn phố thị thời công nghiệp …người ta chẳng còn thời giờ để nhìn ngắm chiếc áo dài với chút lãng mạn đầu ngày như cái thời xa xưa nữa …Có chăng , thỉnh thoảng thấy chiếc áo dài ngang phố hoặc thảng đi ngang một ngôi trường vào giờ tan học thấy trắng ngát những vạt áo bay ..người ta chỉ thoáng xao lòng rồi lại phải lãng quên để kịp tỉnh hồn lẫn vào nhịp đời náo động …



Bạn lại bảo : “Thèm ghê được thấy áo dài nghiêng nghiêng vành nón lá trên phố như dạo tụi mình đi học !”Tôi chợt giật mình vì hình như lâu lắm rồi mình không thấy hoặc là không để ý vì quên khuấy mất chiếc nón giản dị, dân dã giữa không biết cơ man nào là những chiếc nón vải, nón đan sang trọng, đúng mốt, tiện lợi đua nhau lượn lờ, giữa thời buổi mà ra đường người ta không còn nhận ra nhau bởi mũ bảo hiểm, kính râm, bởi khẩu trang che kín mặt, giữa cả nỗi lo lắng mỗi giờ mỗi phút chạy đua với nạn kẹt xe và những tất bật của cuộc sống đô thị…. nón lá vô tình trở thành một phương tiện cồng kềnh , bất tiện, một vật dụng lỗi thời bị dạt sang một phần đời quá khứ đã xa…


Bây giờ có lẽ nón lá chỉ còn thấy nhiều ờ những ngôi chợ nghèo của các phố huyện xa xôi, nơi những người phụ nữ xem cái nón lá như vật bất ly thân, cứ có việc ra đường là với tay lấy cái nón lá đội lên đầu. Cái nón một thời mang hình ảnh của bà, của mẹ tất tả giữa hai buổi chợ đông, cái nón của cô Tư , dì Bảy hàng rong trước cổng trường lủ khủ những món quà thời thơ ấu, cái nón xinh xắn với dải lụa tim tím , hồng hồng làm duyên thêm cho mái tóc dài những trưa đến lớp. Những cái nón hình chóp bình dị làm người phụ nữ như dịu dàng hơn bởi cái thứ nắng ong vàng phản chiếu qua cái mong manh của lá cọ, lá buông hiền lành thơm thảo…


Nón lá ngày ấy có mặt khắp nơi : trên phố lớn, giữa chợ đông, trong sân trường , nơi xóm nhỏ … Chiếc nón cứ hồn nhiên giữa đời với nhọc nhằn có , thơ thới có , vội vã có , nhẩn nha có … Những chiếc nón ngai ngái mùi đất, mùi nắng mưa, mùi mồ hôi tảo tần của những người phụ nữ Việt Nam chịu thương chịu khó… những chiếc nón giữ nét đẹp hồn hậu trong lành mà những người đi xa như bạn tôi cứ thấy là lao chao nhớ nguồn nhớ cội..


Khai trường, buổi sáng bắt gặp những tà áo trắng đạp xe ngang phố, mái tóc ngắn giấu trong chiếc nón kết rất xteen, chiếc ba lô hoặc túi vải nhiều màu sắc đeo một bên vai làm chiếc áo dài cứ như lạc lõng tội nghiệp …bỗng làm tôi nhớ cái giọng chậm rãi xa xôi của bạn …. Bạn xa quê lâu ngày, cứ nhớ quá những thứ mộc mạc tưởng rằng chỉ tìm được ở quê nhà, nơi mà thật ra cũng đã có nhiều thay đổi như một lẽ tất nhiên…


Cuộc sống mỗi ngày một đổi thay, người ta sống nhanh hơn, yêu thương và chối bỏ cũng dễ dàng hơn, sự đổi thay của cuộc sống kéo theo một số đổi thay của những giá trị tinh thần nhưng chắc rằng hình ảnh chiếc nón lá dù rất hiếm hoi nhìn thấy vẫn cứ tươi nguyên trong nỗi nhớ dạt dào của những người lữ thứ xa quê….
 ....
Nón lá qua sông
Photobucket


Đi học         ..Photobucket. .  


Photobucket..

Dịu dàng

Photobucket



Áo dài và mũ bảo hiểm ...!

..Photobucket..

Nhọc nhằn nón lá  ( Ảnh của Andro)

Photobucket.

.Đời nón ...đời hoa ! ( Ảnh Andro)

Photobucket.



.Photobucket.

..
Photobucket


Một hình ảnh bây giờ khó thấy

Photobucket.

Nữ sinh Huế ( Post cho bạn An )
.Photobucket


*nguồn ảnh lấy trên google và của Andro



Đọc tiếp ...