Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011

Khúc tháng chín...*




Như một thói quen tôi vẫn thích bắt đầu năm học vào những ngày đầu tháng chín … khi mà cái nắng gay gắt mùa hè thật sự đi qua nhường chỗ cho cái đỏng đảnh của khí hậu miền Nam mưa nắng thất thường , khi hình như mây trời lơ đãng hơn vào những ngày không mưa và những cơn bão rớt tận đẩu tận đâu hay về qua kéo theo những ngày mưa dầm ướt phố ..



Vài năm trở lại đây, năm học thường bắt đầu từ giữa tháng 8…một sự khai mạc mà bàn tiệc chưa đủ hấp dẫn và những kẻ được mời thì hình như chưa kịp đói để thèm thuồng …

Buổi sáng trở dậy sớm, đi qua những con phố dường như bắt đầu đông hơn bởi đám học sinh lũ lượt đến trường …Chưa thấy một vạt áo trắng nào bay ngang những con đường tôi qua, có lẽ bởi chưa tháng chín ..chưa khai trường, có lẽ bởi tiếng trống trường tháng tám vẫn thuộc về một mùa ..đã cũ … Những sân trường vẫn chờ tiếng trống vào mùa, chờ tháng chín mới toanh …



Sáng nay tôi lần mò đọc lại một bài thơ của Du Tử Lê trong một cuốn sổ tay cũ mèm… để không dưng thèm ghé qua một sân trường cũ , không dưng nhớ vài đứa bạn thân đã xa, nhớ Thu Sâm , Đông Hạnh ..không dưng nhớ những mùa khuất dấu, nhớ những buổi sớm mai tháng chín Saigon trắng ngát những vạt áo bay, nhớ những cái nhìn nửa lạ nửa quen sau ba tháng hè làm luống cuống những bước chân con gái …



Tôi mang một chút hồn đã cũ trong cái thứ lãng đãng thu tháng chín của ngày khai trường … chẳng còn đủ bồi hồi với cái trong trẻo của tiếng trống đầu mùa, chẳng còn đủ háo hức cho mỗi sớm mai thức dậy đến trường, chẳng còn cái nhìn trong trẻo mỗi ngày qua con phố rộng ..thế mà bỗng nhớ mình nhớ người của những tháng chín xa mù khi đọc thơ Du Tử Lê ..



Này tháng chín, mùa thu về như thể
Giữa đêm qua, có kẻ lén vào
Vườn hạnh phúc một người đang tập nói
Chàng phục sinh như một giấc mơ


Này tháng chín, mùa thu hồng, lối biếc
Mưa ở đâu? Ướt trí nhớ ai?
Chàng đứng lại bên kia bờ nước cuốn
Em bên này có lạnh đôi bàn tay?


Này tháng chín, mùa thu về rất mới
Bởi hôm qua có kẻ qua đời
Hồn thánh thiện lối vào thơm cỏ cũ
Em xạ hương từ quá khứ tôi


Này tháng chín, này em, này tháng chín
Em biết không, tôi, kẻ đứng bên đường
Hồn hải địa có bao giờ qui thuận
Bỗng bình minh như một cửa gương


Này tháng chín, lược đời tôi, hãy chải
Và cho tôi sợi tóc cuối chân ngày
Đêm tháng chạp tôi sẽ ngồi nối lại
Những con đường (những sợi tóc rơi)


Những con đường mãi mãi chả ai thôi
Quên nhắc đến bởi chính hồn em đó
Này tháng chín, nghe không lời nói nhỏ:
“Hoàng hôn em, tôi gửi một que… diêm”

( KHÚC THÁNG CHÍN _ Du Tử Lê)

Tháng chín về … dù đã có một bắt đầu không thú vị từ những ngày tháng tám, tháng chín vẫn cứ mới khi bắt đầu vào mùa với bao nhiêu thứ hô hào “rất mới” phía sau …
Tháng chín, tôi tự đánh một que diêm …cho nỗi nhớ những mùa đã cũ...

*Tựa một bài thơ của Du Tử Lê


Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2011

Anh sẽ kể với em về Saigon chủ nhật ....

     

Anh sẽ nói với em về Saigon
Không phải là hình ảnh của những con phố xôn xao
Không phải là nhịp vui lập lòe của những ngọn đèn chớp tắt
Mà Saigon của những ngày chủ nhật …
Biết ngồi, biết đứng, biết vung tay


Anh dắt em qua những vòng quay
Để thấy người Saigon cười khóc
Để thấy giữa những bon chen lừa lọc
Bao trái tim yêu nước ngẩng đầu


Chẳng xa lắm đâu
Saigon và Biển Đảo
Bởi tình yêu luôn kéo gần
như máu...
luôn thuộc về trái tim



Hãy đặt tay lên lồng ngực em
Mà lắng nghe nhịp đập
Saigon của những ngày hầm hập
Bao bước chân yêu nước xuống đường
Cô sinh viên mặt sáng như gương
Rủ cả hàng cây vung vẩy
Những người chị, người anh đứng đấy...
hô to:
"Biển đảo là của chúng ta!
Hoàng Sa Trường Sa là của chúng ta!
Lũ giặc đừng hòng lếu láo"
Và cả những người nhân danh nhiều điều ngơ ngáo
Hãy lặng im nghe nhịp đập Saigon


Lời trái tim bay cao
lên những vòm cây xanh biếc
Saigon biết nói lời tha thiết... và hiên ngang
Saigon có ngày vội vàng
Saigon có ngày thong thả
Saigon biết bước đi khắp ngả
Cũng biết ung dung kiếm một chỗ ngồi
Chỉ có tình yêu thì chẳng bao giờ vơi
Đó là tình yêu nước



Anh sẽ kể với em
Về Saigon của anh, của em, của những trái tim khí tiết
Biết yêu thương và biết căm thù
Biết sáu ngày trong tuần bươn chải..ưu tư
Nhưng có riêng trái tim ...dành cho ngày chủ nhật...
Những ngày chủ nhật của Saigon bất khuất
một tình yêu ...

Thân tặng những người trẻ Saigon _ những người biết đứng và cả biết
ngồi khi không thể đứng !.
..

Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2011

Những huyết cầu Tổ quốc ..( thơ Đinh Vũ Hoàng Nguyên)




Đinh Vũ Hoàng Nguyên là một trong những người bạn nhỏ tôi quen từ yahoo 360 _ một chàng trai trẻ mà với cảm nhận của riêng tôi cứ như chỉ có 30% nghiêm túc trong cuộc dạo chơi cùng văn chương …và 30% ấy ta chỉ có thể bắt gặp trong những bài thơ thi thoảng của Nguyên…những bài thơ làm người đọc là tôi đôi khi giật mình vì cái đẹp trong một tứ thơ rất lạ và rất thơ …


Bạn bè Nguyên không ít lần đã cười bổ ngửa với những bài viết của Nguyên. Nguyên luôn có cái nhìn hóm hỉnh và tinh tế về những con người, những sự việc quanh mình và không bao giờ sau những tràng cười đôi khi sống sượng ấy lại thiếu một thông điệp , một cái nhìn nhíu lại , đăm chiêu thậm chí đôi khi nó là một nhát dao làm ta có cảm giác nhói lòng ngay khi nụ cười chưa tắt hẳn. Chỉ khi ấy, khi tôi sững lại trong một vài tiếng cười nhận từ Nguyên tôi bỗng hiểu ra rằng …trong 70% đùa cợt Nguyên vẫn rất nghiêm túc với cuộc đời theo cách của Nguyên …


Chỉ riêng với thơ thì Nguyên bỗng dưng khác hẳn, sâu lắng, nồng nàn. Và như lên đồng với các con chữ, thơ Nguyên luôn nhiều hình ảnh và màu sắc đó là những mảng màu lạnh buồn buồn nhưng say đắm và đẹp đến nao lòng….
Nguyên lập gia đình và ít làm thơ … Nguyên dành thời gian để viết nhiều cho cậu con trai đầu lòng và một số những ưu tư thế sự giấu trong những tiếng cười khì mà ý nhị như một cái nhếch mép bỡn cợt …

Hôm qua Nguyên mời tôi đọc một bài thơ mà có lẽ tôi không kịp thấy vì đi vắng mấy ngày. Tôi đọc bài thơ và xúc động đến lạnh người … Bài thơ sao mà đẹp thế ! Tôi tin nó là bài học đầu tiên Nguyên muốn dạy con trai mình, bài học bắt đầu bằng từ TỔ QUỐC được viết từ tình yêu thương của những huyết cầu….

Cám ơn em nhé Đinh Vũ Hoàng Nguyên _ laothayboigia_ cảm ơn vì chị đã biết em để có cười có nghẹn… Cu Bũm sẽ lớn , sẽ lại như Nguyên, như chị, như nhiều người khác sống và yêu mảnh đất ruột rà này , một tình yêu không cần sự nhân danh và hô hào nào cả ...Đó là thứ tình yêu thường nằm yên mà không bao giờ say ngủ , chỉ cần chạm là nó sẽ ngóc đầu dậy vỗ vào trái tim mình ...Cu Bũm sẽ đọc bài thơ của bố bằng nhịp run của những huyết cầu Nguyên nhỉ ?


NHỮNG HUYẾT CẦU TỔ QUỐC

Xin lỗi con! Khi hôm qua ôm con
Có một phút giây, ba chợt xiết con vào lòng hơi mạnh
Ba làm con đau!

Bởi hôm qua
Ba đọc câu chuyện về đồng bào mình – những huyết cầu Tổ quốc.
Máu lại tuôn…, xô dập, mảnh ván tàu…

Con ơi
Ba sẽ kể con nghe
Câu chuyện những ngư dân
Đang hóa thân thành hồng cầu*
để Trường Sa, Hoàng Sa
Vẫn là thịt trong huyết hình Tổ quốc.

Con phải khắc tâm
Câu chuyện những bạch cầu*:
là 58 người lính Việt Nam chết giữa Hoàng Sa.
là 64 người lính Việt Nam chết giữa Trường Sa.
Những con số sẽ không là con số
Khi ngẩng đầu: Tổ quốc 4000 năm.

Mỗi con đường – mạch máu đất nước mình
Vết thương đạn bom vừa yên trong đất
Vọng phu còn trên nét mặt mồ côi.
Nhưng những mũi tàu vẫn xẻ trùng khơi
Nơi sóng rẽ cũng là nơi máu chuyển

Và trong mỗi người Việt mình có mạch máu nối liền với biển
Mạch máu này con phải thấy bằng tim
Nếu một ngày sóng nộ, cường lên
Giữa lòng Việt bốn nghìn năm cũng dậy.

Thứ lỗi cho ba
Khi bài thơ đầu đời cho con, không thể bình yên!
Kẻ thù lăm le cướp biển nước mình
Đất nước bốn nghìn năm trên sóng

Đừng quên: sau lời thề, lông ngỗng…
Giai nhân, huyết ngọc đổ bên trời.


Một ngày
Khi con nếm trên môi,
Con sẽ thấy máu mình vị mặn.
Bởi trong máu luôn có phần nước mắt
Ta hiểu căm thù, ta biết yêu thương.

Con sinh ra rạng rỡ một huyết cầu
Của đất nước bốn nghìn năm không ngủ
Để điều này lớn lên con hiểu
Bây giờ, ba phải kể cùng con.

 VŨ HOÀNG NGUYÊN _ laothayboigia_


* Huyết cầu: tên gọi chung cho cả hồng cầu, bạch cầu, tiểu cầu.
* Hồng cầu: tế bào màu đỏ mang dinh dưỡng và oxi.
* Bạch cầu: tế bào mầu trắng, còn gọi là tế bào miễn dịch, chống lại vi khuẩn.


Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011

Ngớ ngẩn thu ...!


Vừa nãy trên đường  về tôi bắt gặp mảnh trăng non đẹp đến ngẩn ngơ. Mảnh trăng đầu tháng vàng chạch, nhỏ bé và đơn độc trên bầu trời xanh sẫm thưa thớt những vì sao bé tí, trăng ngâu nên chừng như trăng cũng buồn đến lạ …Những quầy bánh trung thu bắt đầu khai trương, lủng lẳng những chiếc đèn lồng đỏ làm rực một góc phố tôi về qua .Tháng bảy âm lịch chỉ mới bắt đầu mà những người lớn đã mang giấc mơ của những hoàng tử công chúa nhỏ ra rao bán rồi đây ..


Tháng tám … tôi trả những ngày thảnh thơi cho mùa hè để bắt đầu bước vào những ngày mệt nhoài với những “khóa học ngớ ngẩn”. Tháng tám… Saigon có những ngày nắng nóng sau cơn bão rớt cuối tháng bảy và những cơn mưa dầm . Thèm chút heo may của mùa thu biết mấy …

Phương Nam chẳng có mùa thu
Saigon chẳng có mùa thu
Có phải vì vậy nên ta cứ ngồi mà mơ thu biếc ? nên ta cứ thầm gửi trong sắc lá vàng một chút tình yêu mềm mại hơi thu ?

Em chạm vào mùa thu
Mùa thu mong manh đến thế
Anh đến trễ …mùa thu qua rất nhẹ
Chỉ heo may … sao bỗng lạnh vai mềm ?



Mùa thu thường lãng đãng trong thơ tôi một cách hiền lành và dang dở _ cái thứ dang dở không quá buồn, không quá đau, không quá tiếc mà chỉ nhẹ nhàng như một cái nhìn cúi xuống… giấu chút vàng phai, cứ như ngay cả sự dang dở cũng rất hiền lành và tuyệt đẹp . Ngẫm ra dang dở luôn lấy đi của người ta nhiều điều nhưng cũng có khi nó để lại chút may mắn mà người ta thường nhận ra một cách muộn mằn …


Tôi là người chẳng bao giờ trách móc sự dở dang và thường chấp nhận nó hoặc tự động níu nó một cách dễ dàng và bình thản. Có phải vì thế tôi yêu mùa thu … mùa thường khởi đầu cho những cái vẫy tay từ biệt?

Chẳng phải sắc thu làm lòng bỗng dưng buồn
Mà bởi lòng buồn nên sắc thu phai nhạt
Chẳng phải thu vội mà vì ta ngơ ngác
Sao giữ kịp đời nhau ..?

(Mùa thu đâu chỉ có heomay_gioheomay)


Đêm, trăng chắc đâu đó mà từ cái ban-công nhà mình tôi không thể nhìn thấy nó . Trời hôm nay nhiều gió , cái ngõ nhỏ vắng lặng đến nghe được cả tiếng xào xạc của gió và tiếng lóc cóc từ cái bàn phím dưới tay tôi .


Tôi vừa gõ chút linh tinh cho tháng tám …
Ngày mai tôi bắt đầu vào mùa bằng những giờ ….ngớ ngẩn.
Ngớ ngẩn thu ....!

Đọc tiếp ...