Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2011

Nụ cười đỏ ...tháng tư



Tháng tư đang qua...
Saigon bắt đầu những ngày nắng gay gắt và những cơn mưa bất chợt…những cơn mưa đêm …những cơn mưa đánh thức tôi giật mình giữa khuya và khó lòng ru mình ngủ lại ..

Tháng tư, tôi luôn thấy lòng mình “non yếu” hẳn bởi những nỗi nhớ nhủng nhẳng chẳng đâu vào đâu _
Tháng tư tôi còn có một ngày thường thì lặng lẽ …bởi có một thời gian dài tôi hoặc là quên khuấy nó hoặc là nhớ nó một mình …. Năm nay tôi cũng muốn thế … tôi thắp cho mình một ngọn nến bé xíu từ những nỗi nhớ quên .

Nhưng rồi … tôi lại nhận được quá nhiều lới chúc mừng từ bè bạn . Những ân tình làm ngọn nến cứ cháy mãi trong lòng tôi suốt tháng tư.

Cám ơn tất cả bạn bè ..cám ơn những lời chúc đẹp , những món quà xinh …cám ơn những ân tình đủ làm tháng tư dù có còn núng níu bao ký ức cũ mèm …vẫn còn những nụ cười rực đỏ …


QUÀ CỦA CHỊ HUỲNH TRẦN

Gió_
Happy Birthday nhé Gió ơi !

Photobucket


Gió ơi!

Mùa sinh nhật của Gió, mùa sinh nhật trong nhiều trầm lắng,
 
Nhưng bạn bè vẫn quanh đây..
Dù trầm lắng, nhưng thật vui, thật bình an Gió nhé!

TTM
Tháng 4-2011
Gió ...
Gió ... qua ...
Gió ... lòng ta ...
Đời ta cơn gió ... qua ....
Biết bao giờ trở lại, biết bao giờ em đến cơn mưa ...
Cánh chim chiều theo hướng quê nhà .....
Lòng ta cơn gió ... qua ....
Tình ta xin ru cơn gió sương sớm
Hồn ta xin ru lang thang bóng mây
Nhớ em gió sớm về, rồi nhớ em bóng tối lạnh
Em quá vô tình....


Tình ai như mơ cơn gió sương sớm
Hồn ai như ru lang thang bóng mây.
Nhớ ai gió sớm về, nhớ ai bóng tối lạnh
Ôi gió vô tình làm sao nhớ chim chiều bay về
QUÀ CỦA HIỀN MINHPhotobucket
XIN LỖI
Xin li git nng cui ngày
Cho đi s sng ... có hay … đêm bun
Xin li ngàn git mưa tuôn
Vô tình ta bước… sui ngun nơi đâu



Lá vàng rơi rng … có đau
Đ cho lá nõn xanh màu đy thôi
Cho ta xin li .. gió ơi
Mt đi phiêu lãng nói li phiêu diêu


Bóng đêm ơi tht đáng yêu
Kh đau, cay đng trăm chiu vn ôm
Cho ta xin li c non
Nơi ta nm ngm chiu ... còn đau không
ta đem th
ơ đ giãi lòng
sao nhiu đến thế bun trong ê ch
xin li người, ta mi mê
tìm riêng hnh phúc, vng v nhn trao …

Vâng! ta xin li .. ta nào
Mt đi c mãi chênh chao kiếm tìm
Trói hoài ni nh trong tim
Mà mong manh mãi mt min … đơn côi
 Vâng! ta xin li, người ơi

Đây là một cái commen tôi viết trong nhà chị Gió dựa theo ý một bài viết của chị. Tôi post lại bài này như là một lời chúc tốt đẹp gửi chị Gió - người bạn thơ của tôi, nhân dịp sinh nhật tháng tư của chị ( dù có muộn ). Mong rằng chi Gió sẽ có nhiều hạnh phúc và bình an trong cuộc đời này.

Đây là bài họa tranh của bác Đông Ngàn tặng chị Gió


Photobucket


Lửng lơ giữa trời
một làn gió bayt
hơ treo một lẵng
nụ cười vương mâyai .. 
ai thế nhỉ
chính là Gió đây  
Hoa một bên và thơ một bên chị 
Gió tung tăng đi khắp miền
nụ cười lung linh như nắng sớm
ân tình dào dạt nở trong tim

Photobucket

QUÀ CỦA MM
Photobucket

Sinh nhật Chị rơi vào những ngày đầu tháng 04... và cũng là thời khắc bắt đầu cao điểm trong công việc, sa sút trong sức khỏe và những rắc rối gặp phải với thời tiết trong tôi, nên năm nào tôi cũng ...quên...

Thực ra, mọi lý do, có giỏi "vận dụng" đến đâu đi nữa thì cũng chỉ là biện minh cho cái hời hợt ở nơi lòng mình... cái làm tôi áy náy nhiều hơn là bao giờ nhớ ra và nhắc, Chị cũng có cách làm an lòng đứa bạn vô tâm bằng nụ cười thật hiền và câu nói muôn thuở: Chị luôn muốn những Sinh Nhật lặng lẽ và không ồn ào...Tôi ấp ủ làm Album tặng Chị đã lâu... nay có dịp... mong Chị nhận Album này như chút lòng của em... và tin rằng, trong lòng em, luôn có Chị thật đầy...

Chúc mừng Sinh Nhật Chị- Gió heo may...
Chúc Chị sức khỏe, hạnh phúc...Chúc bình an


..Photobucket

...

..Photobucket..

Photobucket

.
 QUÀ CỦA ZIPPO
Photobucket

QUÀ CỦA ANH CÁI BANG

Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2011

Lá hát như mưa ...suốt con đường đi...*





Lâu lắm rồi tôi mới thấy một Saigon buổi tối …

Đứng một mình ở một nơi cao nhất của Hồ Con Rùa tôi nghiêng đầu nhìn xuống một Saigon
lung linh đèn …một Saigon quen đến thế mà cứ như sắp phải xa…một Saigon chưa xa mà
đã bâng khuâng nhớ …

Phía dưới kia, Saigon thanh bình quá !
Vài cặp tình nhân, vài cô gái trẻ ngồi rải rác khắp nơi chụm đầu chuyện trò rồi cười khúc
 khích..Quanh hồ những gánh hàng rong , những xe kẹo kéo vẫn lê những bước mệt nhoài
 kiếm sống .Gần nơi tôi đứng ..bóng một chàng trai trẻ _ có lẽ là sinh viên_ mượn nhờ ánh
đèn công viên miệt mài học bài chẳng quan tâm đến hai cô gái xinh xắn nói chuyện cười đùa
gần đấy …


Tôi ngước nhìn những tán cây cao quanh hồ … Những bóng lá lấp lóa dưới ngọn đèn vàng …
Bên kia đường những tòa nhà cao tầng đứng nép sau những tàn cây , những ô cửa sổ sáng
đèn nhìn qua chiếc máy ảnh của tôi bé tí như những vì sao nhỏ lấp lánh …


Tôi thả bộ trở lại café PaPa đợi Ngọc Yến và Tócngắn_ tôi thích gọi ditmuot như thế , một
cái tên tôi dành riêng để gọi em _ Ngọc Yến đến rồi Tocngan đến sau đó ít phút … cô gái
Hà Nội trẻ hơn tôi nghĩ , có lẽ biết mình còn nhỏ hơn con trai tôi và Yến nên cô nhỏ chuyển
cách xưng hô từ “chị” thành “cô” …
Chúng tôi trò chuyện như những người quen biết lâu ngày không gặp … Café Papa nhỏ nhưng
 ấm cúng, tiếng nhạc xập xình bao bài hát quen từ những người khách .. Tocngan ngồi tại bàn
hát tặng tôi và Ngọc Yến một bài hát quan họ mà tôi không nhớ tên .


Chúng tôi chia tay nhau khi Saigon vẫn còn người xe dập dìu … Tôi nhớ nhận xét dễ
thương của cô gái trẻ Hà Nội : “Người Saigon hiền hòa cô ạ …” .
Ừ thì thế, dù vẫn còn âm ỉ đâu đó những trở trăn, dù vẫn còn lẩn khuất đâu đó những
tiếng thở dài ..Saigon vẫn giữ nguyên vẹn trong tôi nỗi bồi hồi những lần về ngang phố …
một Saigon trong lành của những ngày nắng mật những đêm đèn hoa …một Saigon có
những con đường buổi tối bỗng hiền lành nằm nghe lá hát….


..Đường Phạm Ngọc Thạch




Một lần gặp ở Saigon





Gió và tocngan



Tóc Ngắn ở saigon







Gió và Ngoc Yến

...



Lời một ca khúc của nhạc sĩ TCS

Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 18 tháng 4, 2011

Cửa sổ....

Cánh cửa sổ không còn …Thỉnh thoảng tôi lại nhớ ngẩn ngơ một khoảng trời lúng liếng những nhành hoa giấy , nhớ cái màu nắng như tấm lụa mỏng màu mỡ gà vắt ngang trời và những con chim sẻ mỗi sớm, mỗi chiều cứ đuổi theo nhau ríu rít bao lời tỏ tình ..cãi vã …

Với tôi, ô cửa sổ là con mắt của thời gian, nó mở ra những sáng trong veo những chiều nắng tắt …nó giữ của tôi chênh chếch ánh trăng lan và những giọt mưa khuya tí tách ngoài thềm .Tôi yêu những song sắt màu sữa hiền lành, yêu chiếc chậu nhỏ trắng ngà biêng biếc cỏ xanh treo lủng lẳng trên thành ô cửa nhỏ. Cỏ và gió trăng … đêm khuya và nỗi buồn …Đôi mắt cửa mở to, im lặng, mênh mang bao điều chỉ lòng tôi hiểu…

Với tôi.... Cửa bao dung độ lượng bao nhiêu ..Tường lại bủn xỉn nhỏ nhen bấy nhiêu .Cửa như chàng trai lãng đãng, hào phóng  …Tường lại là gã đàn ông xét nét, khó chịu …Cửa như cô gái mơ mộng, dịu dàng …Tường giống y mụ đàn bà hợm hĩnh kiêu hãnh với những điều thật ra mình không hề có …


Buổi trưa ngồi nói với bạn điều này , bạn cười vang cả một góc quán café vắng lấp lóa nắng vàng … rồi bảo :”Có một khu đất rộng tui sẽ xây một ngôi nhà trăm cửa sổ ..tặng D ”, tới phiên tôi cười ..nỗi buồn tan ngoài kia … mùa hạ trong veo .

Mấy hôm nay công việc bận tíu tít.
Ngày nghỉ cũng phải cắm đầu gõ lách cách , thỉnh thoảng ngẩng lên bắt gặp bức tường cứng ngắc vô tri ..có cảm giác cuộc đời sao mà chật chội … cứ như ta phải đối diện với một kẻ suốt ngày nhăn nhó, tị hiềm .

Đêm qua , tôi thấy bóng trăng tròn vàng chạch khi buông công việc bước ra cái ban-công đón chút gió trời , chẳng thấy vì sao nào cả , trăng rực rỡ như quả bóng màu da cam bay lơ lửng trên nền trời sẫm tối , rực rỡ thế mà hình như trăng quá cô đơn giữa cái mênh mông của đêm tháng tư …đêm mùa hạ .

Tháng tư của tôi lặng lẽ đến … rồi đang lặng lẽ qua …Tháng tư với cái nóng phương Nam đến đôi khi bực bội …Tháng tư …một cánh cửa khép lại , một đôi mắt rưng buồn…

Có một ô cửa sổ giấu của tôi nhiều điều ...đã cũ ...
Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 9 tháng 4, 2011

Người nói vè... bằng thơ




Tôi là một người biết làm thơ nhưng không phải là thi sĩ _ cái thứ thơ chỉ để nói với mình là chính và …. mưu cầu thêm chút đa đoan của bạn bè. MM _ bạn nhỏ của tôi_ thường bảo rằng mình không biết làm thơ mà chỉ “nói vè” nhưng đó lại là một thứ “nói vè rất thơ” …


Có lẽ vì an lòng với cách “nói vè” của mình nên MM ít_rất ít_ khi trình làng bài thơ nào một cách danh chính ngôn thuận … Tôi thì lại thi thoảng giật mình vì chút "thơ ơi là thơ" trong những “câu vè” của bạn .Bạn bè vào nhà tôi không ít người cũng tấm tắc vài câu còm theo cách “nói vè” của M …


Tôi làm thơ rất vất vả … dù thỉnh thoảng phóng xe giữa phố, đi dưới cơn mưa nhỏ, lùm lùm khăn áo găng tay giữa cơn nắng gắt Saigon hay ngồi tư lự trong giờ bọn trẻ làm bài tôi bắt gặp bất ngờ một tứ thơ rất lạ …nhưng rồi do bận rộn , do tính cầu toàn những bài thơ đôi khi cứ loáng thoáng vài câu dang dở rồi nằm hoài trong máy … Tôi nhớ một bài thơ được giải trong một tờ báo của mình ..với 2 câu mở đầu nằm trong trang bản thảo gần 2 năm sau mới hình thành… Còn MM thì “nói vè” cứ dễ như “lấy trong túi” ra …



Chỉ một chút ưu tư nhớ bạn ..ta có thể bắt gặp những câu thơ đầy nước sông Tiền trong một cái notes :

Tháng Chạp đã về chạm khẽ vào tôi.
Sông Tiền nhắn hỏi lời hứa về năm trước.
Tôi bỗng nghe mắt mình đầy nước.
Và lòng cay như ly rượu hôm nào.


Tháng Chạp đã về bằng sớm lạnh so vai.
Bến Tre hỏi bao giờ tôi quẩy gói.
Mùa này khói đốt đồng chưa nổi.
Sao tôi nghe lòng mù mịt khói mây.


Tháng Chạp đã về tôi nhớ Bạn tôi.
Sơn Đốc rộn ràng mùa bánh phồng cho Tết.
Những bếp than rực hồng và mùi thơm bột quết.
Tôi e mình lại nợ tiếp một quê hương...


Hay đau đáu nhớ một người bạn chơi vơi xa như cánh chim trời



Tôi đang muốn về đầu nguồn sông Hậu.
Một gánh tang hồ, tìm Bạn đã bặt tin.
Tôi sẽ thả một tờ thư rất mỏng.
Mong cuối nguồn, Bạn nhặt, đến tìm nhau...

……

Trăng 18 chếch nghiêng nhành hoa sứ.
Điệu blue buồn nhè nhẹ khứa vào tim.
Tiếng saxo anh Mỹ già da đen gồng gánh thổi.
Tôi nhớ Bạn tôi, phận sao phận nổi chìm...



MM là người hay “đùa mình” hoặc tự soi gương rồi “lêu lêu” mình một cách dễ thương … Đó là một người hào phóng, ba lơn một cách sâu sắc ..đó là một người biết giấu nhiều điều trong những nụ cười hào sảng…



Tạ lỗi nhé, thân ta, xin tạ lỗi
Bao lâu nay ta bạc đãi với Người
Những ngày dài cà phê thay cho gạo
Nay Người lên tiếng rồi, ta biết lỗi lắm người ơi!

Tạ lỗi nhé, thân ta, xin tạ lỗi
Bao lâu nay ta không phải với Người
Những năm tháng "nỏ mồm" cùng bia bọt
Giờ bao tử làm reo, ta mới biết tiếc đời

……..

Mừng tuổi mới với những lời vè đẹp …



48 là thêm tuổi mới
Tóc đã thôi không xanh ngời
Chỉ mong nụ cười vẫn mới
Cho lòng đừng chật hẹp thêm....

48 sắp “tri thiên mệnh”
Mà đời sao vẫn gập ghềnh
Tính cách đã gieo là gặt
Biết, mà không thể lặng thinh......

48 chân chồn gối mỏi
Vẫn ham bè bạn, rong chơi
Hạnh ngộ cho bao cười nói
Khỏi tiếc nữa “hai năm mươi”....

48 là của riêng mình
Ngồi với cà phê, lặng thinh
Nhớ về bao điều đã cũ
Bao người ta trót đa mang....

48 là 48 ơi!Trước mặt, con đường vời vợi
Cuối Thu, nắng không còn thắm
Thương câu: Giá người bỏ tôi…48 , 48 mông mênh!



Rồi cũng có lúc cái con người ba lơn ấy bỗng bồn chồn giữa những ngày cuối năm … giữa những nhớ quên về một thứ “tình chưa đủ”



Tôi những tưởng mượn vài câu thơ cũ
Là đủ nhắn nhe những ấp ủ tình trong
Thơ đã đủ mà tình như chưa đủ
Nên mùa Đông gió thốc lạnh vào lòng...



Những chuyến đi cũng giống như những nốt lặng biết chuyển động trong tâm hồn con người hào sảng mà lại đa đoan này …Tôi yêu lắm những tạ từ bất chợt một cách vội vàng như cái thứ hồi hộp của đứa bé chờ một chuyến vui trong MM trước những chuyến đi :



Mai tôi đi về phía biển.
Núi chìm sâu phía sau lưng.
Đồng bằng dăm người ngồi lại.
Chờ tôi, ly rượu, ngập ngừng...

Mai tôi đi về phía biển.
Núi nhắn tôi nhớ nắng hiền.
Gió gọi chút nồng nàn nhớ
Của tôi với người ...ngoài mơ!

….



Mai tôi bỏ phố lên rừng.
Gởi cho hàng phố, chút mừng, vắng tôi.
Gởi câu nói, gởi nụ cười.
Ơn người giữ nó, dùm tôi, nguyên lành...

Mai tôi xa bớt tranh dành.
Để đời còn chút, trong lành, nơi tôi.
Chút thôi, ừ một chút thôi.
Tôi đi để biết tinh khôi, đường về...



Cũng như tôi , Saigon là thành phố tràn đầy tình yêu trong MM với ăm ắp kỷ niệm về "tuổi thơ dữ dội" đó là những ngày chân trần tóc khét nắng mùa hè cùng lũ bạn nhỏ lang thang khắp ngõ phố Saigon bắn bi, chơi khăng ...đó là thời áo trắng nghịch ngợm trong ngôi trường con gái Trưng Vương.... Saigon chẳng có mùa thu thế mà cái tâm hồn ba lơn này đôi khi bỗng bâng khuâng đến lạ ...



Trong một bài thơ về mùa thu của tôi MM thả một « câu vè » đầy thu ...



Thu Sài Gòn- trời nhẹ lên cao
Tôi ngồi xuống-quán bên đường
Nhớ về những tàng cây xanh mộng tưởng
Ngày ấu thơ
Bài thơ viết cho mùa mới
Nhiều điều cũ đã qua đi không vết tích
Chẳng hạn: Một hình ảnh ngày xưa
Một ám ảnh hững hờ
Chẳng hạn: Một lời trót hứa
Một giấc mơ
Chẳng hạn...
Mà thôi, tôi đã lỡ giang tay hất đổ
Như đổ ly cà phê uống dở
Xuống một gốc cây nơi quán vắng
Rồi đứng dậy quay lưng
Cả một Mùa Thu nhạt nắng
Không theo...



Và hiếm hoi ta bắt gặp một cảm xúc đầy thơ trong một bài thơ hoàn chỉnh



ĐÒI NỢ MÙA THU


Cơn gió lạnh áp thấp
Xua mưa về mênh mang
Trăng mùa Ngâu nhạt nhòa không đủ sáng
Nên nhịp cầu Ô thước lỡ làng....


Bao nhiêu chuyến đò sang ngang
Người không quay về nữa
Duyên có, nợ không nên một đời đành lỡ
Câu thơ chờ ai, nửa phách bên bờ …



Mùa thu chưa về dở dang nỗi nhớ
Thương ai ôm mãi khúc đàn
Ừ con sáo qua sông đành phận
Để chút tơ vương sắc tơ vàng


Mùa thu chưa về cho tôi lang thang
Đòi nợ mãi chút tình thơ bé..

Còn nhiều lắm những "câu vè" của MM tản mạn ở nhà bè bạn mà tôi không thể trích hết


Khi nhìn M ngồi ôm đàn ... ta sẽ thấy ở đấy là một khoảng lặng đầy gió ... Tiếng gió ngoài kia , tiếng gió trong lòng .... "Đời người thì như gió qua " nhưng lòng người thì không thể để mọi thứ đi qua cùng gió .... nên những câu vè cứ đau đáu nỗi niềm thơ ...nên những câu thơ vẫn cứ thả cho đời bao nỗi niềm từ một người nói vè ...như hát.......

Photobucket
         Thương mến tặng MM _ Lâm Minh Trang


Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 5 tháng 4, 2011

Dì Ba me ngào...



“ Dì Ba me ngào” mất rồi D ơi” Tôi nhận tin nhắn của người bạn buổi chiều … Bỗng giật mình vì hình như lâu lắm rồi tôi quên mất dì _ gọi điện hỏi thăm mới biết dì mất ở Hốc Môn _ nhà người con gái út cách đây hơn tháng …


Dì Ba là mẹ của Thu người bạn thời thơ ấu của tôi. Hồi ấy nhà tôi ở trong một trại gia binh đường Hồng Thập Tự
(Nguyễn Thị Minh Khai)
thì nhà Thu ở trong cái xóm nhỏ gần đấy. Chúng tôi một lũ con gái nhỏ chừng mười một, mười hai tuổi mê vô cùng những gánh hàng rong với đủ thứ quà. Những gánh hàng thường ruổi rong qua những ngõ ngách của phố phường,tiếng rao cất lên ngân vang giữa trưa Saigon trong veo nắng …


Nhà Thu nghèo, bố lại mất sớm, với gánh hàng lủ khủ những thứ quà cho đám học trò nhỏ chúng tôi ,mỗi ngày dì Ba kĩu kịt đôi quang gánh đi qua những xóm thôn , những ngôi trường để nuôi lũ con năm đứa đang tuổi ăn học ..


Chúng tôi là khách hàng ruột của dì , phần vì lúc nào chúng tôi cũng được ưu ái hơn những đứa khác, phần vì mê món me ngào của dì …một thứ vàng như mật , chua chua ngọt ngọt mê đắm được đặt trên chiếc bánh tráng nhỏ giòn rụm, ngon lành. Dì hiền lành , nhân hậu …nhọc nhằn là thế mà ít khi nào nghe dì than vãn hay gắt gỏng với lũ trẻ nghịch ngợm chúng tôi … “Dì Ba me ngào” là cái tên thân thuộc mà lũ học trò nhỏ chúng tôi thường yêu thương gọi dì…



Chúng tôi lớn dần , gánh hàng của dì cũng không còn. Dì chuyển sang bán xôi ngay đầu xóm … Thu nghỉ học đi làm thợ may giúp mẹ nuôi các em … Sau này , nó lấy chồng rồi mất khi sanh đứa con thứ hai ở một vùng kinh tế mới nào đó . Dì Ba già yếu, sống với đứa con trai em kế Thu . Thỉnh thoảng có dịp về xóm cũ tôi tôi vẫn đến thăm dì … Gần 10 năm nay dì về sống với cô con gái út khi đứa con trai làm ăn thất bát phải bán nhà …



Tôi nhớ dì Ba, nhớ nụ cười đôn hậu và giọng Nam bộ chân chất đến là thương, nhớ những gánh hàng rong kĩu kịt trên những góc phố Saigon …và bỗng dưng thèm quá cái vị me ngào ngọt ngọt chua chua ngày cũ….


GÁNH HÀNG RONG
(Một bài viết cũ)

        ...Photobucket

Thời còn đi học , tuổi thơ tôi luôn gắn liền với nhiều góc phố Saigon và những gánh hàng rong .Hình ảnh những gánh hàng rong trước cổng trường , trên góc phố là hìn
h ảnh quen thuộ
c …thậm chí là một niềm vui cho lũ trò nhỏ chúng tôi ngày ấy


Trước giờ vào học hay những giờ tan trường cả lũ cùng vây quanh những gánh hàng rong chuyện trò rôm rả và ngồm ngoàm những món ăn khoái khẩu như cóc ổi ngâm , củ đậu ướp lạnh , me ngào để trên những cái bánh tráng nhỏ xíu giòn rụm …. Những người bán hàng cũng trở thành thân thiết như người cô, người dì , người chị , người mẹ của lũ trẻ chúng tôi .Họ thuộc ý thích từng đứa như những đứa con , đứa cháu nhỏ của mình ở nhà .Những gánh hàng rong ngày ấy cứ kĩu kịt qua từng con phố đông , qua từng ngõ vắng của Saigon hoa lệ.

 
. Photobucket
lặng lẽ
. Photobucket
qua
. Photobucket
hiền lành

Những gánh hàng rong theo tôi suốt thời đi học , chỉ khi lên Đại học rồi tôi mới thật sự bỏ những giờ phút quấn quýt bên những gánh hàng nhỏ bé , giản dị giữa phố thị đông đúc của Saigon , nhưng luôn luôn tôi bắt gặp những gánh hàng rong trên những ngõ ngách, phố phường để thi thoảng lại nhớ hình ảnh cô Ba , dì Sáu với nụ cười đôn hậu , thân quen , lại nhớ đám bạn ấu thơ những ngày bên nhau cười đùa như chim sáo.

. Photobucket
dọn hàng
Photobucket
chờ khách


Càng lớn , khi đã bước vào đời với cuộc mưu sinh , khi giữa cuộc sống mà mọi giá trị thật giả trở nên khó phân định , khi những nhà hàng, những quán ăn sang trọng , những quán cà phê đủ mọi thứ đèn mọc lên như nấm giữa cái thành phố lớn hơn 10 triệu dân này …tôi lại luôn nao lòng khi bất ngờ gặp một gánh hàng rong trên phố . Hình như những gánh hàng rong bây giờ ít hơn ,những người bán hàng bây giờ tất bật hơn,lanh lợi hơn, đãi bôi hơn , những món hàng cũng đa dạng , ngon lành hơn nhưng lại ít an toàn hơn … Duy chỉ có cái vất vả thì không hề đổi khác .


Hình ảnh cái nón lá hiền lành , đôi dép mòn vẹt , đôi quang gánh nặng oằn vai , khuôn mặt buồn buồn mệt mỏi bước qua phố phường xênh xang áo mũ luôn làm bước chân tôi chùn lại , ngoái nhìn . Họ có thể là những người nhập cư mưu cầu đời cơm áo ,họ có thể là những người phụ nữ phải xuôi ngược hàng ngày để nuôi lũ con đông , họ có thể là một cụ già đơn độc không người trông cậy .Họ là một phần đời lặng lẽ giữa chốn xôn xao mà có thể còn bao mảnh đời khác lớn lên , an lành từ những gánh hàng làm trĩu những đôi vai gầy guộc ấy .


. Photobucket
đời sóng ...đời người
. Photobucket
qua phố
. Photobucket lam lũ
. Photobucket . tất bật

Photobucket
bình dị

Quy định cấm mua bán hàng rong trong thành phố có thể hợp lý cho những ý tưởng lớn lao nhưng vẫn thật nao lòng khi hình ảnh bình dị ấy dần mất đi với bao nỗi âu lo khác làm đôi quang gánh bỗng rưng buồn



Đọc tiếp ...