Thứ Sáu, 24 tháng 12, 2010

Chúa chẳng nằm trong máng cỏ...


                   Chúa chẳng nằm trong máng cỏ

                   Chúa lang thang dạo Saigon

                   Quàng vai trẻ nghèo qua phố

                   Rưng rưng bắt gặp nỗi buồn

 

 

                   Chúa chẳng nằm trong máng cỏ

                   Thiên thần ..nhạc khúc véo von

                   Người qua phố nghèo xóm vắng

                   Lắng nghe từng bước chân mòn

 

 

                   Đứng giữa phố đông chật chội

                   Áo quần mũ nón thơm hương

                   Người gặp cụ bà còm cõi

                   Trên tay xấp vé số buồn

 

 

                   Lọc cọc chiếc xe mì dạo

                   Lặng thầm gõ khúc tha phương

                   Còng lưng đẩy qua ngõ hẹp

                   Lo âu nện xuống mặt đường


               
                   Chúa chẳng nằm trong máng cỏ

                   Buồn thiu Chúa dựa cột đường
                   Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt
                   Nhọc nhằn... đời gái ăn sương ...

 

 

                   Chúa chẳng nằm trong máng cỏ

                   Người đi tìm chút đời thường

                   Co vai Chúa ngồi tư lự

                   Đời buồn ….thánh giá nặng hơn

 

Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 19 tháng 12, 2010

Ký ức về những ngôi giáo đường...



Tôi không phải là người theo Kito giáo nhưng hình như từ thuở bé, những ngôi giáo đường luôn là hình ảnh gắn liền với những kỷ niệm , với những cảm xúc bất chợt tôi bắt gặp trong những phần đời hoặc trong những bước đường bôn ba của mình …



Lần đầu đến trường, ngôi trường tôi học là ngôi giáo đường lớn nằm giữa trung tâm thành phố Biên Hòa . Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ hình ảnh những dãy hành lang dài vắng lặng phía sau nhà thờ ,hình ảnh những bà soeur áo trắng , đội trên đầu cái mũ vải cong veo một cách lạ kỳ mà sau này tôi chưa từng được thấy lại ,hình ảnh lũ trẻ con trong đó có tôi ngồi dưới nền gạch sạch bong, ngước  lên cái bảng xanh chi chit chữ, những cái miệng tròn vo đọc theo nhịp chiếc roi mây dài của một bà soeur rất trẻ .… Các soeur hồi ấy rất nghiêm khắc , thậm chí là rất dữ … đó là hình ảnh ám ảnh rất lâu trong quãng đời thơ ấu của tôi.



Lớn lên tôi có hai năm học tại ngôi trường nằm trong khuôn viên nhà thờ Thị Nghè do các cha phụ trách …lớp tôi có nhiều anh là những thầy trẻ đang tu tại Đại Chủng viện Giuse nằm trên đường Cường Để. Rất nhiều năm đi qua, hình ảnh ba vị linh mục thời ấy luôn là nỗi nhớ và niềm kính trọng không nguôi trong tôi đó là cha Thăm , cha Tân và cha Tuyến …Giờ chắc các cha người còn , người mất và chẳng bao giờ các cha còn nhớ tôi ..con bé ngoại đạo mà học giáo lý giỏi không thua các bạn nào có đạo …Tôi yêu ngôi giáo đường này bởi nó có với tôi bao kỷ niệm thời học trò, nó nhắc tôi nhớ Đông Hạnh , nhớ Thu Sâm và lần cuối cùng tôi theo nó đi lễ trước khi nó rời Việt Nam …Tôi yêu cái gác chuông cao nơi có bầy chim sẻ thường bay về ríu rít vào những buổi sáng ….nơi tôi thỉnh thoảng lại lơ đãng thả tầm mắt mình qua khung cửa sổ lớp học….



Thời ấy,tôi đặc biệt yêu nhà thờ Dòng Kín tức Đan Viện Cát Minh nằm đối diện với Đại Chủng Viên Giuse nơi có bà thánh Teresa nằm trong tủ kính trong veo với những đóa hoa hồng mà thỉnh thoảng trên đường đến thư viện Văn hóa Pháp, tôi luôn ghé vào chỉ để ngắm bà Thánh mình yêu quý rồi ra .…Saigon có nhiều ngôi giáo đường đẹp , có một thời gian dài nhà tôi ở cạnh nhà thờ Mac-ti-no trên đường Hồng Thập Tự ….tiếng chuông nhà thờ mỗi buổi sáng sớm luôn đánh thức tôi dậy …nằm yên nghe tiếng chân của những người hàng xóm lục đục đi lễ sớm..


Tôi yêu hình ảnh những ngôi giáo đường nhỏ bé trong những thôn xóm nghèo nơi tôi có dịp đi qua …, yêu những bản thánh ca từ những chiếc dương cầm nơi những ngón tay gầy xanh xao của những nữ tu lướt nhẹ nhàng ..buồn buồn ,yêu hình ảnh cơn mưa vội qua hàng hiên một ngôi giáo đường nhỏ có bức tượng mẹ Maria trắng toát dang cánh tay đứng giữa trời nghiêng nghiêng những hạt mưa bay trong lần tình cờ được thấy…



Mỗi mùa Giáng sinh tôi thường ngồi nhà mênh mang nhớ những mùa Giáng sinh tíu tít theo các bạn đi lễ rồi cùng nhau vui đùa tại nhà một đứa nào đấy với bữa tiệc đêm ..Nhớ đêm Giáng sinh trước ngày cưới Khói nắm tay tôi đi giữa phố Saigon nhộn nhịp những bước chân vui và những vì sao trời lấp lánh ...Nhớ cả những ngôi giáo đường rực rỡ đèn hoa …với những hang đá lung linh tỏa sáng Chúa Hài Đồng …
Photobucket...

Photobucket...

Photobucket...

Photobucket...

Photobucket....

Photobucket
...Photobucket

...Photobucket

.Phía bên trong Đan viện cát Minh

Photobucket
....Photobucket
Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 18 tháng 12, 2010

Bỗng nhớ một dấu chân theo....


Thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ Khánh …
Đó là những lần có dịp qua Điện Biên Phủ đến góc đường Phan Kế Bính.
Đó là những lần thoáng thấy một vạt áo trắng bay ngang phố.
Đó là những ngày cuối năm có cái lạnh se se …trời Saigon dường như ngẩn ngơ bởi cái nắng dịu dàng hơn , bởi những góc phố xôn xao đón Giáng Sinh , đón Tết ..bởi người ta bỗng có nỗi bâng khuâng vỗ nhẹ trái tim mình…

Tôi ghé Phan Kế Bính buổi tối sau khi từ giã các bạn mình với những tràng cười vẫn còn líu ríu đi theo .Saigon vẫn còn những con đường tấp nập đông vui ,lối tôi về thì cũng còn một khoảng đường dài, thế mà, tự dưng, tôi muốn rẽ vào Phan Kế Bính .


Con đường nhỏ khiêm nhường nằm yên lặng dưới những ngọn đèn vàng, thỉnh thoảng mới có chiếc xe chạy lướt qua , tôi đứng bên này đường, nơi mà tôi nhớ loáng thoáng phía trước, bên kia đường là khu nhà Khánh ở ngày xưa , bên này nơi tôi đang đứng là câu lạc bộ Làng Văn mà không ít những người sống ở Saigon ngày xưa đều biết . Bây giờ trước mắt tôi là ngôi biệt thự sang trọng nằm ngủ ngoan dưới tán cây có những bông hoa tím lấp ló dưới ngọn đèn đường vàng quạch. Mọi cái đều mất dấu ..cả nhà Khánh , cả Làng Văn. Bỗng dưng mà nhớ Khánh , bỗng dưng mà thèm thấy lại giàn hoa giấy ngơ ngác một cái nhìn ngày xưa đến thế …


Bao nhiêu năm qua rồi …tôi đối diện với nhiều bão giông trong cuộc đời , lòng cũng bay đi nhiều những ước mơ ,những niềm tin một thời vừa lớn, nhưng bạn tôi _ Phạm Gia Khánh _ vẫn mãi là chàng trai hai mươi tuổi …Chúng tôi học chung với nhau năm lớp mười một , nhà tôi cách nhà Khánh một quãng đường ngắn thôi mà có đến ba ngã rẽ : từ Hồng Thập Tự (Nguyễn Thị Minh Khai) rẽ sang Đinh Tiên Hoàng , sang Phan Đình Phùng (Nguyễn Đình Chiểu) rồi lại từ Phan Đình Phùng sang Phan Kế Bính . Trưa nào, tôi cũng đi ngang nhà Khánh để đến trường .


Ngày ấy chúng tôi sống trong tình trạng luôn phập phồng với những đổi thay do biến động của thời cuộc .Kỳ thi Tú Tài I xong rồi chắc chắn một số bạn trai lớp tôi phải nhập ngũ theo lệnh tổng động viên _trong đó có Khánh _ Khánh hơn tôi một tuổi , hiền lành , ít nói … Tôi khi ấy cũng là con bé nhút nhát ,khờ khạo chỉ biết cắm đầu vào học bởi trước mắt là hai kỳ thi Tú Tài liên tiếp nhau . Lớp tôi chỉ có ba mươi đứa mà con gái lại chỉ có vỏn vẹn 12 nên luôn được đám con trai chăm sóc đặc biệt … Thời ấy sao mà đám nam sinh dễ thương đến thế ,ngay cả cái nghịch ngợm hay cách tỏ tình vẫn trong sáng đến trẻ con ….

Giống như nhiều con đường khác của Saigon ngày ấy, Phan Kế Bính vắng tênh ,nhất là vào các buổi trưa , những ngôi nhà nhỏ nằm ngủ im giấc trưa ,chỉ có màu tím của những giàn hoa giấy trước sân nhà là cứ lung linh đùa cợt với cái thứ nắng vàng đẹp đến ngẩn ngơ .Saigon ngày ấy ít xe cộ ,con đường nhỏ như Phan Kế Bính với tôi đã là một con đường rộng thênh thang .


Tôi thường đi học sớm bởi thích nhìn những lớp học vắng tênh , bởi thích nghe tiếng chân mình vang trên những dãy hành lang vắng … Những tháng gần vào mùa thi , những buổi trưa tôi cứ luôn bắt gặp những bước chân Khánh phía sau lưng mình ,hai đứa chẳng nói với nhau câu nào trong suốt quãng đường tôi đi trước , Khánh đi sau ,chỉ khi đến lớp mới nhìn nhau cười rồi tôi lại loay hoay với những cuốn sách , Khánh vu vơ nhìn xuống con đường phía trước ngoài cái ban-công lớp học .


Mùa hè đến , chúng tôi lại vùi đầu vào mùa thi ,đám con gái chúng tôi lại bắt đầu những cuốn lưu bút bởi giữa những âu lo thi cử, chúng tôi vẫn nhớ rằng sẽ có một cuộc chia xa mà mất còn chỉ trong gang tấc ….Trang lưu bút Khánh viết cho tôi dài hai trang , lần đầu tôi phát hiện Khánh có nhiều ray rứt hơn cái vẻ bên ngoài hiền lành ấy …Khánh nhắc về những kỷ niệm , về thầy cô, bè bạn , về những trưa núp sau giàn hoa giấy trong sân nhà đợi tôi đi ngang …Khánh cũng nói về những chia xa, về những ngày sắp đến mà đứa con trai mười tám tuổi mơ hồ cảm thấy nó là nỗi xa cách muôn trùng …Tôi đọc lưu bút với chút bồi hồi của đứa con gái vừa lớn, với chút buồn vu vơ của một tâm hồn vốn nhạy cảm và hay mơ mộng … Rồi tôi lại nhào vào học..những trang lưu bút lại nằm im trong chiếc hộc bàn với vô số những bài thơ ngây ngô và những trang nhật ký viết lén.


Mùa thi qua , tôi tiếp tục mùa học mới để chuẩn bị một kỳ thi gay go hơn . Tôi sang học một ngôi trường khác ..bạn bè lần lượt chia xa . Khánh nhập ngũ . Có lần Khánh ghé nhà tôi sau những tháng quân trường nhưng không gặp vì tôi đi học ….sau đó Khánh đi đến một mặt trận nào đó ,chúng tôi  bặt tin nhau …Cho đến đầu Xuân , đúng ngày mùng ba Tết tôi nghe tin Khánh mất ở chiến trường và xác đã mang về quê từ ngày mùng một Tết . Tôi không kịp đến tiễn đưa Khánh lần cuối cùng …18 tuổi, đứa con gái đa cảm như tôi …mắt đỏ hoe giam mình trong căn phòng nhỏ ..lòng hụt hẫng …


Trong tất cả những hình ảnh mà trí nhớ chật chội và tham lam của tôi luôn luôn níu giữ ..Phạm Gia Khánh là một trong những hình ảnh sáng trong thỉnh thoảng lại làm tôi rưng rưng …như sáng nay  ,những ngày buổi sáng Saigon se lạnh , tôi bỗng bâng khuâng lòng nhớ… một dấu chân theo
 



Ảnh chụp tối ngày 14.12 .2010

Photobucket

Một đoạn đường Phan Kế Bính

Photobucket


Nhìn về cuối đường Phan Kế Bính nơi giáp Nguyễn Đình Chiểu

Photobucket


Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 14 tháng 12, 2010

My life without me...




Hôm nay bỗng có cơn mưa sáng …
Tháng mười hai cứ như núng níu những giọt mưa cuối mùa .Cơn mưa không kéo dài …cứ như đùa chút , cứ như chỉ để làm những chú chim non giật mình . Trời lại hửng nắng , những chú chim lại ríu rít bay ngang những vạt nắng hồng ngoài kia . Cuộc sống tiếp tục với trăm ngàn những biến động …mà đôi khi ta tình cờ lượm lặt đâu đó trong những góc khuất , trong những xó xỉnh của cuộc sống những điều thú vị đến ngẩn ngơ…

Tôi là người họa hoằn lắm mới xem truyền hình nhưng tối qua tôi thật sự thích thú khi tình cờ nghe nói về bộ phim “My life without me” trong mục điểm phim mà đứa cháu đang chăm chú xem.


Bộ phim nói về Ann người phụ nữ trẻ có gia đình :một người chồng thường xuyên thất nghiệp , 2 đứa con gái nhỏ , người mẹ sống với lòng hận thù cuộc đời và người cha tù tội . Cả gia đình nhỏ của cô sống trong một nhà xe tồi tàn ờ Vancouver , cô hàng ngày làm công việc tạp vụ tại các trường Đại học để lo cho gia đình ..
Một ngày, cô phát hiện mình mắc bệnh ung thư và cuộc sống của cô chỉ kéo dài trong 2 tháng nữa ….Cô gái 23 tuổi đã dũng cảm quyết định giữ điều đau đớn ấy cho riêng mình và lên kế hoạch những việc phải làm trong thời gian ngắn ngủi mà cô viết lên đầu trang là : "Things to do before I die"...


Cô phải chuẩn bị lời chúc mừng sinh nhật cho con gái đến năm chúng 18 tuổi , những sinh nhật mà cô sẽ không có mặt .
Cô phải chuẩn bị người vợ cho chồng cô _ người mà các con cô yêu quý
Cô trò chuyện với người mẹ xung khắc với mình và đi thăm người bố đang trong lao tù ..

Ước muốn cho riêng mình cô muốn được thay đổi kiểu tóc và gọt giũa móng tay điều mà công việc hàng ngày đã khiến cô không bao giờ nghĩ đến , cô muốn uống rượu hút thuốc và nhảy điên cuồng , cô muốn gặp và yêu một người đàn ông khác ngoài chồng mình …

Cô làm tất cả những điều đó với tất cả tình yêu cuộc sống mà cô chỉ mới phát hiện ra rằng có nhiều điều mình chưa nhân ra , nhiều điều mình chưa sống thật với mình, cô muốn sự ra đi của mình không là sự xáo trộn lớn trong cuộc đời những người thân yêu của cô ….Cô chuẩn bị cái chết cho mình với nghị lực phi thường hiếm thấy trong cuộc đời…


Bộ phim dài 106 phút do đạo diễn nữ Isabel Coixet thực hiện …và nữ diễn viên Sarah Polley thủ vai chính . Tôi search google để xem phim nhưng không xem được toàn bộ và liền mạch chỉ coi từng đoạn nhưng lòng cứ chùng lại rưng rưng …

Sự sống giống như một ly café ..nó hấp dẫn bởi cả vị đắng say ngây và vị ngọt ngào mê đắm …nó có thể làm ta ngây ngất thích thú …nó có thể làm ta ngầy ngật khó ngủ nhưng nó vẫn là điều bạn mong có được trong buổi sáng ngày mai ..khi mở choàng mắt nghe tiếng chim ríu rít chào ngày …


Nhìn Ann yêu thương và sống hết mình những giây phút cuối cùng trong bộ phim mới thấy cuộc sống hấp dẫn đến thế , mới thấy thật ra đời người ngắn ngủi biết là dường nào .
Nhìn Ann nghẹn ngào nói lời chúc mừng sinh nhật cho con gái vào những cuốn băng hay cái cách cô chuẩn bị cho chồng và con mình một người đàn bà khác trước khi mình ra đi mãi mãi , nhìn cô trò chuyện và ước ao hạnh phúc cho người mẹ đầy lòng hận thù cuộc đời và người cha đang còn tù tội của mình mới biết tình yêu thương luôn vượt ra khỏi ranh giới của sự sống và cái chết.. nó chỉ có sự kết nối của những trái tim …


…Một điều thú vị nữa ta có thể phát hiện ra trong bộ phim là người đàn bà lẩn khuất trong con người Ann … Người đàn bà mà trước đó cô không hề biết là nó tồn tại . Người đàn bà với ước mơ về cuộc sống nhộn nhịp có những ngón tay sơn đỏ , mái tóc cắt ngắn bềnh bồng , những ly rượu nồng sóng sánh và khói thuốc lãng đãng …Người đàn bà muốn được thấy sự hấp dẫn của mình trong đôi mắt những người đàn ông khác _ ngoài chồng mình_ Cô yêu Lee trong những ngày bệnh tật và đó là một tình yêu chân tình cô tìm thấy sau tình yêu dành cho chồng mình . Một sự “ngoại tình” mà người ta thấy rưng rưng thương xót hơn là ghét bỏ và kết tội… một sự ngoại tình trong trẻo đến tội nghiệp… Ann đã sống với người đàn bà ấy ,người đàn bà biết mình muốn gì , cần gì …một người đàn bà rất đàn bà trong hai tháng ngắn ngủi nhưng tràn đầy yêu thương và cả nỗi cô đơn mà cô chỉ giữ cho riêng mình....


Màn hình kết thúc bằng một màu trắng ..
Ann ra đi …Cô vắng mặt trong cuộc đời nhưng sống không chỉ là hiện hữu, nó chỉ nhẹ như cái tên của bộ phim “My life without me”. Những người yêu thương của cô ở lại vẫn an lành với tràn đầy tình yêu của cô cho họ ..

Cái chết đôi khi vẫn không làm cuộc sống bớt tốt đẹp hơn




Vài hình ảnh trong phim.



.





..






Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

Que Sera Sera _ Biết ra sao ngày sau...?



Tôi lỡ một lần gặp mẹ con Mây Hồng khi em về nước ...nhưng con bé con luôn làm tôi cười thích thú khi bước vào nhà Mây Hồng ... Đúng là trẻ con lúc nào cũng đáng yêu.. Món quà này như một lời xin lỗi và mong có dịp gặp lại mẹ con Mây nhé .....

..
Em là hoa hông nhỏPhotobucket

Ba mẹ là lá chắn..

Photobucket

Em xưa còn mắt liếc.Nuôi dưỡng thêm ngây thơ..(NTN)

Photobucket
Ngày em còn thơ

Photobucket

Khi xưa ta bé..Photobucket



Lần đầu ta ghé môi hônTrăm con ve nhỏ hết hồn kêu vang...(Trần Dzạ Từ)

Photobucket


Mưa rơi, chuông reoanh theo đít em... (hehe !!!) ..
Photobucket

Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa !!!
Photobucket

 
Biết ra sao ngày sau ???
Photobucket

 

Ngày em còn thơ lòng vương mộng mơThường hay hỏi má em : Má ơi ..ngày sau ?

Photobucket

Thương mến tặng mẹ con Mây Hồng



Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 10 tháng 12, 2010

Như một lời chia tay...



Chúng tôi gặp nhau buổi tối ở Saigon Xưa _ một nhà hàng nằm trên một con đường nhỏ của Làng Đại học Thủ Đức _ Buổi tối trời se se lạnh, những con đường nhỏ vắng bóng xe cộ qua lại nhưng cứ lấp lánh những ánh đèn và tiếng nhạc xập xình phát ra từ những nhà hàng loanh quanh các con đường nhỏ ở cái quận ngoại thành này . Buổi chia tay mà tất cả chúng tôi đều không muốn kể cả người đi và người ở .


Tôi nhìn Hoa _ người bạn nhỏ gắn bó với tôi nhiều năm trong cả nghề nghiệp và cuộc sống _ Mai mốt thôi Hoa lại rời xa chúng tôi ..như những người bạn đã từng rời xa chúng tôi …như Thúy đang loay hoay với gia đình nhỏ của mình ở một đất nước khác , như Kim Anh rời khỏi chúng tôi về cõi xa mờ, như Ngọc Loan bỏ nghề để bước vào một công việc khác mà cuộc gặp gỡ dần cũng khó khăn …Đời là những cuộc kết hợp để dọn sẵn một cuộc chia ly ..thế mà lòng vẫn không tránh được những hao hụt …đôi khi .



Chúng tôi có 9 người toàn là nữ và tôi là người già nhất đám..Những cái gần giống nhau về suy nghĩ , về cách sống,về ý thích, gắn kết chúng tôi lại và cuộc đấu tranh quyết liệt với cái xấu suốt 3 năm từ năm 2002 lại càng làm chúng tôi gần nhau hơn … Sau tôi là Hoa , Hoa chỉ hơn cô em gái út tôi 1 tuổi , lại cùng họ nên chúng tôi coi nhau như chị em ruột .Hoa sâu sắc , tinh tế , nhanh nhạy, kiên định nhưng lại lãng mạn và hát rất hay …Những mâu thuẫn trong tính cách đã làm Hoa luôn sống lạc quan kể cả với những lúc gian nan nhất .

Gần 20 năm gắn bó với nhau trong nghề , chia sẻ với nhau những lúc khó khăn nhất trong cuộc đấu tranh giành lại cái đúng chúng tôi trở thành một “nhóm tình cảm” mà nhiều người đã từng hiểu hoặc từng cay cú với cuộc đấu tranh không cân xứng ấy đều biết.




“Thôi nghen Hoa …, dù có hoang mang đến đâu chị vẫn mong em đi vì những đổi mới ở phía trước cho những đứa con em và cái gia đình nhỏ của mình …Chị viết cho Hoa bởi như lời hứa …chị sẽ làm cho Hoa một ngôi nhà Multiply khi em sang đó và ổn định .Chị hứa thế bởi chị hiểu rằng …Hoa sẽ cần lắm một nơi chốn để trao gởi những điều mà thường chị em mình hay trò chuyện với nhau …và còn vì chị tin một nửa trái tim em vẫn thuộc về những ký ức ngọt ngào ,gian nan đã gắn kết chúng ta ..phải không ?....”



Chúng tôi chia tay nhau sau chầu café cuối cùng ở Diva….Trời se lạnh .Tôi dường như vẫn nghe giọng hát sâu lắng buồn buồn của Hoa với “như một lời chia tay”… vâng đó là lời chia tay …

..

Ở Đà Lạt năm 2008_ Kim Trang .Huyền .Hoa, Gió

..

Cuộc họp mặt khi thúy về nước và K.Anh chưa mất (Thúy áo tím bá vai KAnh)

..

Trước nhà hàng Saigon Xưa tối 8.12.2010

..

Rồi sẽ chỉ còn 5 người (ở cafe Diva)

Hôm cưới Hiếu

..

Với Hoa ở biển Mỹ Khê Đà Nẵng Hè 2009

..

Đường vào Phong Nha




.




Ở saigon Xưa
..






Bên biểu tượng Chợ Bến Thành ở Saigon Xưa




..




Hình ảnh Chợ Bến Thành ở Saigon Xưa..










Con đường vắng trước Saigon Xưa


Đọc tiếp ...