Thứ Bảy, 25 tháng 9, 2010

Tôi chat với gioheomay....


Tôi :  Chào gioheomay

Gió : Chào bạn , bạn xuất hiện bất ngờ làm tôi giật mình.

Tôi : Tôi xin lỗi, quên là bạn hay giật mình

Gió : Quên ? cứ như bạn biết tôi ấy nhỉ?

Tôi : Tôi biết và hiểu Gió nhiều hơn bạn tưởng đấy.

Gió : Oh , thế à ? Ví dụ

Tôi :  Bạn là một người yếu đuối dù luôn muốn chứng tỏ mình mạnh mẽ .

Gió : Tôi có thể thành bão khi cần

Tôi :  Bạn chỉ là heomay một cơn gió lưng chừng giữa cái nóng của mùa hè chưa qua và cái lạnh của mùa đông chưa tới,lừng khừng chỉ đủ vấn vương nhưng không bao giờ thành bão.

Gió : Nhưng ít nhất nó cũng làm ngả nghiêng một cái gì đấy.

Tôi :  Chính bạn , bạn chỉ có thể làm ngả nghiêng chính mình .

Gió : Vậy thì đã sao ?

Tôi :  Không sao cả với bạn nhưng có sao với tôi…

Gió : Tại sao ?

Tôi :  Bởi tôi cứ phải luôn níu bạn lại để bạn không ngã thực sự

Gió : Thế à  ? Sao tôi không biết là luôn có bạn bên cạnh nhỉ ?

Tôi :  Vì thật ra bạn là người lơ đãng

Gió :  Lơ đãng hay thờ ơ ?

Tôi :  Chỉ một cái nhích nữa ..sẽ thành thờ ơ .

Gió :  Nó làm tôi mất gì và được gì ?

Tôi  :  Được chính bạn và mất nhiều điều

Gió :  Tôi chưa rõ ý bạn .

Tôi :  Này nhé ! Bạn thường không chú ý đến những gì xảy ra chung quanh mình mà chỉ đi tìm những gì bạn tưởng nó sẽ đến . Bạn là người đôi khi vớ vẩn.

Gió : Bạn bắt đầu làm tôi khó chịu.

Tôi : Thì công việc của tôi là làm bạn khó chịu mà

Gió : Thôi cũng được, thế tôi được gì ?

Tôi :  Lơ đãng làm đôi khi bạn tránh được những điều phiền toái lặt vặt ví dụ bạn sẽ quên những khó chịu mà người khác gây ra cho bạn trong tức khắc .Nhờ thế bạn vẫn là gioheomay

Gió : Còn mất ?

Tôi :  Lơ đãng cũng làm bạn mất đi nhiều cơ hội lớn làm thay đổi cuộc đời mình ví dụ bạn thường để mất nhiều cơ hội để tiến một bước tốt hơn trong công việc khi bạn ít chú ý việc làm vừa lòng sếp mà chỉ làm để vừa lòng chính bạn.

Gió : Bạn làm gì những lúc ấy

Tôi : Tôi chịu thua bạn

Gió : Thì ra cũng có lúc bạn chịu thua tôi.

Tôi : Thỉnh thoảng thôi .Nhất là lúc bạn bị tổn thương tôi cũng bẹp dúm.

Gió : Vâng , tôi là người dễ bị tổn thương

Tôi :  Người bướng bỉnh là người dễ tổn thương và thường đau khổ vì bị tổn thương nhiều hơn những người khác.

Gió : Vì sao?

Tôi  : Vì họ cố tỏ ra không sao cả.

Gió : Ý bạn bảo tôi là người bướng bỉnh

Tôi :  Chứ bạn nghĩ tôi nói ai ? Đừng nhầm lẫn mạnh mẽ với bướng bỉnh nhé! bướng bỉnh là vũ khí của người yếu đuối .

Gió : Ái chà ..! Cứ thế này thì như bạn là tôi mất

Tôi : Tôi chỉ là một nửa của bạn . Một nửa tỉnh

Gió : Thế tôi là một nửa say à

Tôi :  Không , một nửa lơ mơ

Gió : Thì có khác gì nhau đâu ?

Tôi :  Có chứ , say là có tác động bên ngoài ví dụ “say rượu” là vì “rượu”,“say tình” là vì “tình”.

Gió : Thế còn lơ mơ

Tôi : Đó là một trạng thái tỉnh mà không ý thức mình tỉnh .Một trạng thái đáng ghét.

Gió : Bạn nói rõ hơn đi .

Tôi : Thật ra là bạn đang nói dối chính bạn , bạn thiếu can đảm, bạn tự bảo vệ mình quá mức cần thiết, bạn không dám sống thật với mình .

Gió : Ví dụ về cái gì ?

Tôi :  Tình yêu

Gió :  Khoan, bạn cho tôi vài phút suy nghĩ.

Tôi  : Thấy chưa bạn luôn tim cách che giấu cảm xúc thật của bạn về vấn đề này.

Gió :  Không phải là tôi che giấu nhưng tôi không nghĩ tới

Tôi  : Bạn nói dối , bạn luôn nghĩ tới, chỉ là bạn trốn tránh .

Gió :  Tại sao tôi phải trốn tránh

Tôi : Thì như tôi đã nói : bạn thiếu can đảm , bạn bảo thủ, bạn dối lòng mình  vì bạn sợ bị tổn thương.

Gió : Hình như bạn đang làm tôi bị tổn thương.

Tôi : Thế thì tôi xin lỗi .

Gió : Thật ra chỉ là tôi không muốn thay đổi cuộc sống hiện tại của mình .

Tôi :  Bạn sợ chứ không phải không muốn

Gió : Thì cũng thế thôi

Tôi :  Khác chứ ! Không muốn là vì chán , sợ là vì đa nghi và thiếu niềm tin .

Gió : Không nói chuyện này nữa nhưng tôi sẽ suy nghĩ thêm. Bạn còn biết gì về tôi nữa ?

Tôi : Bạn ít quan tâm đến sức khỏe mình , bạn cần thương mình hơn chút.

Gió : Bạn làm tôi buồn cười. Tôi vẫn thương mình đấy chứ.

Tôi : Đôi khi tôi mệt vì bạn . Bạn làm nhiều hơn ăn, thức nhiều hơn ngủ, café nhiều hơn uống nước, lướt net nhiều hơn nghỉ ngơi …tôi phát ốm vì bạn

Gió : hahaha ..tôi xin lỗi , tôi sẽ cố.

Tôi : Vậy thì bạn đi ăn đi , 8 giờ tối rồi đấy .

Gió : Vâng , tạm biệt bạn ..một nửa của tôi

Tôi : Một nửa tỉnh …tôi luôn là một nửa tỉnh táo của bạn

Gió:  Vậy tôi với bạn ai là hình ai là bóng

Tôi :  Không có hình và bóng chỉ là tỉnh táo và lơ mơ ..

Gió :  Thôi ..chào một nửa tỉnh táo tôi tiếp tục lơ mơ …

 Cuộc nói chuyện của tôi với gioheomay có lẽ chưa kết thúc vì tôi luôn là một nửa của cô ấy_ Một nửa tỉnh táo nhưng cũng chẳng hạnh phúc gì khi luôn phải giáp mặt với một nửa lơ mơ...


Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

Không còn hoa cúc

Anh nhìn về phía bàn Thùy . Vắng tanh . Ánh nắng hắt chéo từ khung cửa sổ làm sáng lên những cành cúc trắng trong chiếc bình thủy tinh , viên sỏi trắng cô dùng chặn giấy nằm chỏng lơ như lim dim ngủ … .


Anh đến bên cửa sổ phía sau chỗ cô thường ngồi , nhìn xuống đường .. Giá mà anh được nhìn lần nữa dáng cô lướt qua góc đường , tay cầm bó cúc trắng , vai đeo cái túi xách màu đen to quá khổ người nhỏ nhắn của cô , thỉnh thoảng cô đưa tay vuốt lọn tóc rũ xuống trán , vượt qua dòng xe xuôi ngược để bước vào tòa nhà rộng , tiếng giầy nện đều trên những dãy hành lang và mở cửa bước vào văn phòng .


Mọi cái vẫn còn nguyên đấy, trừ cô … Ba ngày cô rời khỏi đây chỉ với một tin nhắn ngắn gọn vào máy anh buổi sáng sớm : “Em nghỉ việc . Hôm nay em đi xa. Em xin lỗi .”, ba ngày những đóa cúc trắng vẫn chưa tàn và anh thì chừng như chưa quen với sự vắng mặt của cô trong cái không gian quen thuộc này . Thỉnh thoảng anh luôn có cảm giác khó thở khi tưởng tượng cô một mình ở một nơi nào đó rất xa anh.



Anh ngồi xuống chỗ ngồi của Thùy lặng lẽ nhìn những đóa cúc trắng .. Anh nhớ cô . ..thì vẫn luôn thế , anh luôn có cảm giác nhớ cô ngay  những buổi chiều khi cô rời văn phòng và đứng đón chuyến xe bus trở về căn phòng nhỏ của mình trong một con hẻm nhỏ thơm mùi hoa ngọc lan… Những buổi tối có dịp đưa cô về sau những giờ mệt nhoài với công việc đột xuất của công ty ..anh thường chậm lại vài phút , nhìn cô khuất sau cánh cổng sắt màu xám và hít mùi hoa ngọc lan thoang thoảng từ cuối con hẻm theo gió đêm đưa lại . Chưa bao giờ anh nói với cô điều ấy rằng anh đã luôn nhớ cô , cái điều anh có cảm giác dường như cô hiểu , dường như nó làm dạo sau này cô trở nên lặng lẽ và cố tránh xa anh hơn khi có thể .


Có lần cô hỏi khi anh chở cô trên chiếc xe máy của anh đi gặp khách hàng :“Có bao giờ chị nhà thấy và hiểu lầm không anh ?” Anh lắc đầu trấn an cô và cũng tự trấn an mình .
Anh đã quá quen với những càm ràm quen thuộc của Hảo .Không Thùy thì cũng là cô Lan cô Huệ nào đó trong số những khách hàng anh thường liên hệ vì công việc , có thêm Thùy trong danh sách ghen bóng ghen gió của Hảo cũng không có gì khác đi . Đôi khi anh không nhận ra Hảo ,cái người đàn bà anh đã từng yêu và chung sống hơn mười năm .Lâu ngày anh quen dần với khuôn mặt cau có xét nét của Hảo , anh thường lấy xe chở hai đứa nhóc đi vòng quanh thành phố buổi chiều trước khi ngồi vào bữa cơm nặng nề mà anh thường cố nói nhiều hơn để không khí bớt căng thẳng. Anh phát hiện ra khoảng cách của anh và Hảo càng xa thì nỗi nhớ Thùy lại càng dày hơn trong anh ..



Dường như Thùy cũng hiểu điều đó nhưng cô cố giả lơ để có thể bên anh một cách bình thường . Cô cũng hiểu giữa anh và cô là bức tường rào kiên cố mà cô không đủ sức vượt qua . Cuộc hôn nhân gẫy đổ một cách chóng vánh vừa qua lại càng làm cô sống khép kín hơn . Bạn bè vẫn thường bảo cô : “hai năm đủ để vết thương lành rồi chứ Thùy , không phải tất cả đàn ông đều trăng hoa như thế đâu đấy , mi định sống thế suốt đời à ?”.


Cô không biết , cô là người thường có những bước chậm trong tình yêu …. Không hẳn đó là sự thận trọng nhưng cộ sợ cái chỉ là hình như , tình yêu với cô luôn là thứ ảo ảnh dễ làm người ta choáng ngợp và tự lừa gạt chính mình .Cô đã tự lừa gạt mình một lần và như con thú bị thương cô luôn co người lại .. Cô tin anh , tin ngay lần đầu bước vào cái văn phòng nhỏ lổn nhổn giấy má này .Gần một năm lòng tin biến chuyển thành cái thứ tình cảm đôi khi làm trái tim cô thót lại . Thỉnh thoảng phải đi công tác ngồi sau lưng anh, cô luôn có cảm giác thèm được đặt tay lên tấm lưng rộng ấy , cái cảm giác được chở che là cái cảm giác từ lâu cô không cảm thấy, bây giờ nó luôn luôn có mỗi lần ngồi phía sau lưng anh dù luôn luôn cô thận trọng với một khoảng cách cần có trên cái yên xe bé nhỏ. Và cô hiểu chuyện rời xa anh là điều tốt nhất cô cần chọn.


 

Anh im lặng lấy bao thuốc lá bỏ vào túi áo rồi lấy xe ra khỏi nhà bỏ lại Hảo ngồi rấm rứt khóc sau cơn thịnh nộ trút vào anh bao lời cay độc . Đêm ,đường phố vắng, không khí thoáng đãng khác hẳn cái vẻ vội vàng ,bon chen ban ngày .Anh chạy xe dọc theo những con đường vắng .Lâu lắm anh mới đi ra khỏi nhà vào buổi tối thế này , lâu lắm anh mới có thời gian đi chậm lại hít thở cái không khí thoáng đãng của Saigon về đêm .


Anh cho xe dừng lại trên quãng đường vắng , châm điếu thuốc và hít thở mùi hương của lá cây ban đêm . Anh luôn yêu cái tĩnh lặng của những con đường ban đêm ở thành phố này từ những ngày trai trẻ .Tự dưng ,anh nhớ cái ngõ nhỏ thơm mùi hoa ngọc lan của Thùy, cánh cổng xám đóng kín ,cái bóng bé nhỏ của cô lách qua và để lại nụ cười lấp loáng ánh đèn không còn đó nữa . Thùy rời thành phố này được hơn một tuần …và anh không thể nào liên lạc được với cô .Tự dưng anh buồn kinh khủng .


Sáng nay một cô gái tóc ngắn với chiếc đầm cũn cỡn ngồi vào chỗ Thùy , những cành cúc trắng được thay bằng những cành hồng đỏ thắm ..Tự dưng anh thấy mọi cái trở nên trống rỗng . Tự dưng ngay lúc ấy anh thèm quá được nhìn những đóa cúc trắng nghiêng nghiêng nụ cười của cô .
 


Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 21 tháng 9, 2010

Trung Thu nhớ Hoàng Tử Bé...



Người lớn chẳng bao giờ tự mình hiểu được cái gì cả và trẻ bé nếu cứ phải giải thích đi , giải thích lại , mãi mãi , hoài hoài cho họ hiểu, quả thật là điều mệt nhọc vô cùng. Vì thế Tôi hạ mình xuống cho ngang tầm khả năng của họ (Hoàng Tử Bé _ Saint Exupéry)


Tôi luôn luôn cười khi đọc đến câu này . Tôi lôi lại Le Petit Prince _ Hoàng Tử Bé _ của Saint Exupéry ra đọc lại trong những ngày bị cảm , cơn bệnh không hành hạ mình nhiều nhưng thực sự là tôi thèm cái cảm giác một mình , thế là không net, không nhạc , không café , tôi thức dậy mỗi ngày cũng bằng tiếng chim đánh thức ngoài khung cửa sổ và vùi đầu vào những quyển sách trong căn phòng nhỏ .Đôi khi tôi nghĩ : Giá mà có thể lạc vào cái tinh cầu của Hoàng Tử Bé thì thích thật .



Tôi đọc Hoàng Tử Bé nhiều lần , trong nhiều giai đoạn của cuộc đời mình . Có những lần sau này tôi chỉ đọc lại một hay vài phần của quyển sách .Tôi luôn yêu cái thứ tình yêu trong sáng của Hoàng Tử Bé dành cho đóa hồng mà cậu tưởng rằng chỉ tinh cầu nhỏ bé của cậu mới có thôi … Ngay cả sự thất vọng của cậu khi phát hiện hoa hống là loại hoa bình thường có hằng hà sa số ở trái đất cũng thật trong trẻo dễ thương biết bao .



Đôi khi tôi tự hỏi : “có thật Saint Exupéry viết cuốn sách này cho những cô cậu bé …?” một quyển sách tràn đầy thơ mộng , lãng mạn và vô cùng phiêu bồng .Tôi chắc rằng nếu thiếu chút tưởng tượng và tâm hồn lãng mạn thì ngay cả những người lớn cũng thật khó mà lạc được vào thế giới của Hoàng Tử Bé .


Hình ảnh chú bé cô đơn từ một tiểu tinh cầu xa lạ lạc vào trái đất này để phát hiện ra thế giới của người lớn là một thế giới buồn bã và vô cùng phức tạp , Hoàng Tử Bé không còn là một câu chuyện trẻ thơ ,nó là một thông điệp. Tôi luôn có cảm giác thú vị và thèm ôm Hoàng Tử Bé vào lòng khi đọc những suy nghĩ ngộ nghĩnh , trẻ thơ và đầy kiêu hãnh của cậu về những điều bắt gặp , những con người bắt gặp trong cuộc phiêu lưu lãng đãng của mình. Giữa cuộc sống đầy rẫy những con người hợm hĩnh , thực dụng như hiện nay Hoàng Tử Bé là một thế giới trong sáng, lãng đãng như một giấc mơ….


Mấy hôm nay trăng không sáng …Đêm qua ,nằm nghiêng nhìn qua khung cửa kính tôi không thấy cái bóng vàng chạch của trăng ngoài kia ,tôi cũng không thấy chiếc lồng đèn nào trong cái xóm nhỏ nhiều trẻ con của tôi, khác với đám trẻ bây giờ ,tuổi thơ của tôi ngày xưa luôn háo hức, tíu tít với những chiếc lồng đèn tự làm cả tuần trước đêm rằm , đêm trung thu là đêm của những hoàng tử và công chúa bé …Trẻ con bây giờ có một thế giới khác sôi động , hiện đại hơn nhưng chẳng bao giờ còn đủ sự trong lành lãng đãng cho Hoàng Tử bé đi lạc xuống trần .



Đêm nay ..lạy trời cho trăng thật sáng … và tôi vẫn cứ mơ :giá mà được lạc đến cái tinh cầu có chú Hoàng Tử bé xíu như một chiếc kẹo !...


Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 13 tháng 9, 2010

Nếu tôi là Sumire ....




Gần như cả ngày hôm nay tôi dành thời gian để đọc cho xong cuốn sách , thỉnh thoảng lại buông sách mơ màng ngủ và bao giờ tỉnh giấc tôi cũng vu vơ tự hỏi : “Nếu là Sumire tôi sẽ đi đâu trong bộ quần áo phong phanh và trong người không có một chút tài sản gì như thế ?” .


Một ngày khối óc tôi không dưng mụ mẫm và lười biếng đến lạ. Tôi không thể đọc liên tục cái khối chữ trầm buồn và cô đơn ấy trong một thời gian dài hơn nửa tiếng. Tôi luôn dừng lại trong thời gian xê dịch nửa giờ ấy, buông sách , trở mình, nhắm mắt mơ màng giữa tỉnh và mê, cái ghế salon dài bỗng trở nên chật chội với tôi kì lạ … tôi chắc đã có lúc nào đó ,Haruki Murakami đã lâm vào trạng thái y như tôi .



Tôi lạc vào thế giới của Haruki từ Rừng Nauy , nhưng thú thật Rừng Nauy không quyến rũ tôi bằng "Người tình Sputnik" dù vẫn là Haruki với cái thế giới trầm mặc Á Đông ,đầy tính triết lý..rưng rức cô đơn và tột cùng hư ảo….Đó là câu chuyện tình tuyệt vọng xoay quanh ba nhân vật : K một thầy giáo tiểu học sống khép kín, mê sách và nhạc cổ điển, Sumire một cô gái có nội tâm phức tạp luôn mơ ước trở thành một nhà văn và Miu một nữ doanh nhân xinh đẹp bị ám ảnh bởi một biến cố từ dĩ vãng. Tình yêu của họ diễn ra một cách không bình thường nhưng suy cho cùng cũng không có gì là không hợp lý …K yêu Sumire , Sumire lại yêu Miu nhưng tình yêu đó không bao giờ được đáp trả bởi Miu từ lâu rồi đã mất cảm xúc yêu thương. Ba nhân vật với ba tính cách , ba cuộc đời hoàn toàn khác nhau ..cái chung của họ là nỗi cô đơn , là cái tôi lẩn khuất mà họ cứ rạo rực đi tìm …


Nhiều người cho rằng đây là quyển sách nhạy cảm bởi nó liên quan đến đồng tính nữ. Tôi thật ra không quan tâm đến khía cạnh này ..vì đơn giản nó là tình yêu và tình yêu thì luôn có lý .Cái mà tôi thích quan sát là tình yêu của K _ nhân vật “tôi”_ với Sumire.  Dưới mắt K :


Sumire muốn được giống như một nhân vật trong tiểu thuyết của Kerouac - hoang dã, lạnh lùng, phóng túng. Cô đứng nghiêng người, xọc tay vào túi áo khoác, mái tóc rối bù không chải, nhìn mông lung lên bầu trời qua chiếc kính đen gọng nhựa Dizzy Gillespie mà cô vẫn đeo dù mắt tinh như mắt cú. Cô luôn diện chiếc áo khoác vải chéo quá cỡ tậu được ở cửa hàng đồ cũ và đôi bốt thô. Tôi chắc nếu nuôi được râu thì cô cũng làm.

Thực ra Sumire không đẹp. Má hóp, miệng hơi rộng. Mũi hơi nhỏ và hếch. Cô có khuôn mặt biểu cảm và rất hài hước mặc dù cô ít khi cười to. Cô có dáng người thấp và ngay cả khi vui vẻ vẫn nói năng như thể sắp sửa xông vào đánh nhau. Tôi không bao giờ thấy cô dùng son môi hay bút chì kẻ mắt, và tôi không chắc là cô biết áo lót cũng có các cỡ khác nhau. Tuy nhiên Sumire vẫn có điều gì đó thật đặc biệt, một điều gì đó khiến mọi người bị cuốn hút. Thật không dễ xác định rõ ràng điều đặc biệt đó, nhưng khi nhìn thẳng vào mắt cô thì lúc nào bạn cũng có thể nhận ra nó, phản chiếu sâu thẳm bên trong.



Một tình bạn lạ lùng bởi nó không thể là tình yêu . K luôn luôn yêu và khao khát Sumire …nhưng chưa bao giờ anh chạm được vào cái thứ mà anh mong muốn ở cô dù có những lúc cô gần anh trong gang tấc …



Thôi thì nói gần nói xa chẳng qua nói thật. Tôi yêu Sumire. Tôi bị cô hớp hồn từ lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện và ngay sau đó không còn đường lui nữa. Suốt một thời gian dài cô là mối bận tâm duy nhất của tôi. Tôi cố nói cho cô hay những gì tôi cảm thấy nhưng chẳng hiểu sao cảm xúc đi một đàng lời lẽ đi một nẻo. Có lẽ thế lại hay. Nếu tôi diễn tả được cho cô biết cảm xúc của mình thì chắc cô sẽ cười phá lên chế giễu tôi mất.


Tôi thật sự bị nghẹn và mải mê theo chân K đi tìm kiếm Sumire khi cô đột nhiên biến mất trên một hòn đảo nhỏ ở Hy Lạp trong chuyến đi với Miu …một sự biến mất đầy phi lý nhưng K gần như chưa bao giờ tuyệt vọng và luôn tin Sumire ở đâu đó ngay cả nhiều tháng sau đó khi mà sự tìm kiếm của những người chức năng và của anh nữa đã không còn diễn ra. Anh luôn nghe tiếng cô thở , cô gọi , tiếng bàn tay cô chạm lên cái điện thoại..và giọng cô bên kia đầu dây, ngay cả khi anh mường tượng cô đã lần theo tiếng nhạc huyền hoặc từ một thế giới khác và tan biến trong đó …


Tôi đặc biệt thích cách K nói chuyện với Cà Rốt _ một chú học trò nhỏ phạm tội ăn cắp _ về tình yêu của anh với Sumire . Thoạt đầu , cứ như câu chuyện về thằng bé chẳng ăn nhập gì đến chuyện anh và Sumire cả …chỉ khi đọc đến đoạn anh đưa chú bé về nhà và nói chuyện với mẹ nó , mới biết anh nhìn thấy cái tôi bên kia của anh trong Cà Rốt _ một cái tôi cô đơn mà cả thời thơ ấu anh hoang hoải cho đến lúc gặp Sumire …để lại trôi tận cùng vào một cuộc tìm kiếm cái tôi đơn độc khác …



Em có biết Hy Lạp ở đâu không? Chúng ta đã biết nước này qua băng video xem trong giờ học xã hội ở lớp, chắc em còn nhớ . Nó nằm ở miền Nam Châu Âu giáp Địa Trung Hải. Ở đấy có nhiều hòn đảovà người ta trồng nhiều oliu………Đấy là nơi thầy đã đến . Một chỗ tuyệt đẹp . Nhưng thầy không đến đấy để nghỉ ngơi . Một người bạn của thầy bị mất tích trên một hòn đảo nhỏ ở Hy Lap nên thầy đến để giúp tìm kiếm. Nhưng không tìm thấy gì cả. Bạn thầy đã lặng lẽ tan biến . Như một làn khói…

Thầy thật sự thích người bạn này của mình.Rất , rất yêu. Với thầy , đó là người quan trọng hơn hết thảy mọi thứ trên đời….. Từ khi mất đi người bạn đó, thầy không còn bạn nào nữa. Không một ai hết ….



Cũng như K , tôi tin Sumire vẫn còn đâu đó, cô vẫn“ đứng nghiêng người, xọc tay vào túi áo khoác, mái tóc rối bù không chải, nhìn mông lung lên bầu trời qua chiếc kính đen gọng nhựa Dizzy Gillespie mà cô vẫn đeo dù mắt tinh như mắt cú. Cô luôn diện chiếc áo khoác vải chéo quá cỡ tậu được ở cửa hàng đồ cũ và đôi bốt thô.” Cả ba người bọn họ lướt qua nhau sau một cái chạm khẽ và rồi tan biến vào chính cái mênh mông cô độc của chính họ … ở đó có tình yêu ,cái mà họ luôn tìm kiếm .


“Người tình Sputnik” mang không khí âm u ,cô tịch của triết lý Đông phương, tôi luôn có cảm giác ngồi một mình giữa buổi chiều tàn khi đọc Haruki Murakami hoặc Yasunari Kawabata …Cô đơn , luôn luôn là sự cô đơn , cái cảm giác cô đơn cứ tràn lan suốt thời gian cầm quyển sách làm đôi khi ta có cảm giác nặng nề đến khó thở…Khác với khi đọc văn học Mỹ hoặc châu Âu … tôi luôn đọc thật chậm như nhấm nháp một thỏi chocolate khi đọc sách của các nhà văn Châu Á..


Tôi bỏ thói quen đọc sách khá lâu vì nhiều nguyên nhân . Quyển sách tôi đọc nghiêm túc nhất trong thời gian này là “Người tình Sputnik” _ một quyển sách tôi nhặt về từ nhà sách khá lâu và … để đó .

Buổi chiều tôi gấp quyển sách lại và vẫn vu vơ tự hỏi “…Nếu là Sumire ..tôi đi đâu ? Ừ , tôi sẽ đi đâu ?"


Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 7 tháng 9, 2010

Ngã tư ....




Cô băng qua góc đường và bước chậm qua dãy phố . Buổi sáng thành phố này luôn bắt đầu bằng tiếng người và xe cộ .Cô quen với việc mỗi sáng đóng lại cái cánh cửa có tiếng rít quen thuộc , bấm cái ống khóa to tướng nặng chịch , bước ra khỏi nhà rồi đi qua những con phố đông …căn phòng sẽ im lặng cách này cho đến khi cô trở về để lại chìm trong một thứ im lặng cách khác …cái thứ im lặng đôi khi cô thấy gần với cái chết đến làm cô rợn người .


Cái đèn xanh ở góc ngã tư bật sáng, cô đứng lại nhìn dòng xe vùn vụt băng qua những vạch trắng của dòng đường dành cho người đi bộ … cô cố không nhìn sang bên kia đường nơi cô biết anh đang từ một chỗ ngồi trên cao của một quán café quan sát cô loay hoay ở góc đường này như một thói quen : “Anh thích nhìn em đứng im lặng , cô độc ở cái góc ngã tư … không lúc nào có cảm giác em lại gần anh đến thế ..” Bao giờ cô cũng cười ,lúng túng nghịch ngợm cái thìa trong ly café trước mặt khi nghe anh nói câu ấy.


Có vài lần trên quãng đường đi làm cô phát hiện ra rằng thời gian chuyển đổi những ngọn đèn giao thông của các ngã tư không hề giống nhau …và những ngọn đèn giao thông ở cái ngã tư này nơi mỗi tuần vài lần anh quan sát cô lẩn khuất đâu đó giữa dòng xe cộ hình như luôn kéo dài hơn nhiều ngã tư cô đã từng qua


Dòng xe lũ lượt băng ngang …thời gian bắt đầu ngày mới nơi cái thành phố gần mười triệu dân này luôn làm cô cảm giác mình bị lọt thỏm nhạt nhòa trên mỗi con đường góc phố cô qua, luôn làm cô thấy cô đơn, nhất là những sáng không có anh ngồi đâu đó trong quán cà phê có khung kính trong veo nhìn xuống góc phố có cái ngã tư định mệnh này .


Bất giác cô mỉm cười nhớ khuôn mặt hoảng hốt, đôi mắt trơn trừng qua cặp kính trắng của anh khi kéo giật cô vào lề để tránh chiếc xe hơi trắng đang trờ tới mà cô mải suy nghĩ vẩn vơ không để ý khi bước vội qua đường . Cô còn nhớ anh bảo : “Trời đất , người lơ đãng ! ko sợ chết hả ?”.Sau đó cô còn gặp anh nhiều lần ở chỗ này, chính anh làm cô bỏ thói quen qua đường không theo vạch giao thông dành cho người đi bộ ..chính anh tập cho cô thói quen kiên nhẫn đứng im lặng nhìn dòng người lướt qua mình …lướt qua những vạch trắng mà cô cứ đếm nhiều lần rồi vẫn chẳng nhớ có bao nhiêu lằn kẻ.



Cô quen anh như thế …tám tháng trôi qua anh hiện diện trong cuộc sống cô và dần trở nên quen thuộc như mỗi ngày cô đều đi qua góc phố này , ngã tư này , như mỗi ngày cô thường ghé cái quán café quen trước kia ngồi một mình , bây giờ ,mỗi tuần ,vài buổi ngồi với anh trước khi bước vào nơi làm việc … Cô biết rồi thì anh sẽ rời khỏi nơi này , rời khỏi cuộc sống cô như một chuyện định trước, khi hợp đồng làm việc của anh hết hạn và cô đợi chuyện ấy đến cũng bình thản như đã đón nhiều mất mát bất ngờ đến với cuộc đời mình.


Đèn đỏ bật sáng … cộ đợi vài giây trước khi đặt chân vào vạch đường , lần này cô không đếm , có lẽ anh đang nhoài người về phía cửa kính để nhìn cô qua đường ,có lẽ anh đang mỉm cười nhìn bóng cô nhỏ bé lướt qua cái ngã tư xếp lớp xe cộ … cô đi chậm lại ,cố để không đưa mắt hướng về phía anh ,cô khẽ mỉm cười với đôi mắt sau cặp kính trắng của một người đàn ông đứng chờ đèn xanh đang nhìn cô … Cô xốc lại cái túi xách trên vai … khẽ kềm tay giữ vạt váy áo ..cô phát hiện : hôm nay trời nhiều gió quá !
Cô bước chân lên bậc thềm quán café , người nhân viên quán mỉm cười trao cho cô phong thư …và nói nhỏ :" Anh thường đi với chị nhờ em chuyển cho chị lá thư này". Cô run tay mở lá thư :


 “ "Nhóc !
 Khi em đọc lá thư này thì chắc anh đang trên máy bay ..Không gọi cho em được vi biết em luôn khóa máy suốt thời gian ở nhà . Anh có lệnh trở về Mỹ đột xuất và có lẽ lâu lắm mới trở lại Saigon .Anh sẽ gọi điện cho em sau. Hãy vui và cẩn thận khi qua đường nhé nhóc. .Anh sẽ luôn nhớ em …"



Cô gấp lá thư lại và ngồi xuống chiếc bàn quen ..nơi cô và anh thường ngồi Quán hôm nay vắng người .. Cô nhìn xuống ngã tư dưới kia …dòng xe vẫn lướt qua lằn vạch trắng , nắng buổi sáng nhàn nhạt trải nhẹ lên hàng cây hai bên đường cái màu hồng phơn phớt, vài chiếc lá vàng lìa cành rơi xuống mặt đường, sáng nay sao mà trời nhiều gió …Bất giác cô nhìn thấy một cô gái đứng tần ngần ,dáo dác nơi ngã tư dưới kia …thật giống cô . Bất giác cô nhớ quá đôi mắt dịu dàng phia sau cặp kính trắng …đã xa ..


Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 5 tháng 9, 2010

Thôi nhé... mùa đã cũ !



Những ngày này tôi thường thức rất sớm mà dậy rất muộn ….
Tháng chin bắt đầu những ngày phố thị rộn ràng mùa vào trường .Tôi thì ngồi ngay khung cửa sổ ..gõ lách cách tiếng lòng mình và ..nhìn nắng nhạt ngoài sân , lòng cứ thản nhiên như tôi chưa hề có những ngày đầu tháng chin lao xao trong đời .



Hôm gửi cái đơn xin nghỉ việc …chị hiệu trưởng cứ hỏi :Tại sao ? Tôi cười giải thích qua loa cái lý do nghỉ việc …chị ấy bảo : Hay là lấy chồng ? Tôi phá lên cười :Ai dám cưới …em dám lấy !!! Hôm rời trường …tôi quay nhìn ngôi trường khang trang sơn đỏ , nhìn đám trẻ nhà giàu chơi đùa trên sân …lòng bình thản đến lạ . Khác hẳn ngày từ giã đám học trò nhà nghèo … sao cứ muốn ôm hết thảy chúng vào lòng đến thế . Một năm làm việc đi qua …tôi hiểu thêm mình ..hiểu thêm cái chướng ngại vật đầu tiên trên bước đường tôi đi là khó thích nghi với những điều trái lòng mình …khó hòa bình với sự dối trá …và luôn đứng thẳng …dù không cao bằng ai … Mấy ngày này cứ nhận điện của mấy cô giáo trẻ:“Cô à ..cô ơi ..” … vui nhưng lại làm lòng thêm nặng vì thương chúng nó ..thế là tắt máy .



Tháng chin ..tôi ôm từ tháng tám những cơn bệnh vặt …thi thoảng bệnh ghé thăm …thi thoảng nằm vùi nhắm mắt đến ngửi mùi tóc mình cũng thấy lạ ..thi thoảng ngồi nhìn con ngõ nhỏ ngập nước sau cơn mưa chiều, nghe chút se lạnh  mà thèm lái xe chạy vòng phố xá… thi thoảng nhớ cỏ …và thèm cái mát lành của cỏ dưới lưng mình …thèm cái mùi đất nồng nàn cứ quấn quýt ôm lấy màu xanh non … thi thoảng đêm giật mình thức giấc, lại bước ra ban-công nghe gió lùa mơn man và cố ngước mắt tìm một vì sao xa tít tắp … Tháng chin bắt đầu bằng những ngày im lặng …rất im lặng .



Một ngày của tôi thường bắt đầu bằng tiếng chim …Chúng luôn đứng đâu đó ngoài ngạch cửa sổ và ríu ra ríu rít … để rồi những chiều không mưa ..chúng cũng bay về đậu trên mái nhà hàng xóm lại véo von ca hát . Tôi yêu những buổi chiều ngồi nhìn lũ chim bay về , có con chim nhỏ đậu trên đường dây điện , đôi mắt ngơ ngác nhìn quanh và chắp đôi cánh nhỏ bay đi khi tôi cười với nó …để lại phía sau tiếng hót nhỏ như một lời giã từ…

Tiếng chim hiền đến lạ … nó làm lòng an lành hơn ..nó làm đời an lành hơn…Nó làm tháng chin của tôi nhạt nhòa dần những mùa đã cũ

Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 1 tháng 9, 2010

Có những ngày như thế ...





Im lặng thế… tuyệt đối im lặng …
Chẳng nghe tiếng bầy chim sẻ líu ríu ngoài sân
Chẳng nghe tiêng lao xao chào mừng ngày mới
Chẳng nghe tiếng vỡ của giọt nắng trưa
Chẳng nghe tiếng gió lướt ngoài khung cửa sổ
Chẳng nghe tiếng lá xạc xào cãi cọ
Chẳng nghe tiếng mưa tí tách buổi chiều
Chẳng nghe tiếng chân bước ngoài con ngõ
Chẳng nghe tiếng guitar lả lơi từ ngôi nhà hàng xóm
Chẳng nghe tiếng vọng của nỗi buồn chạm màn đêm thâm u
Chẳng nghe tiếng muôn trùng gọi hồn giun dế
Chẳng nghe tiếng cỏ cây
Chẳng nghe tiếng cuộc đời
Chẳng nghe tiếng loài người….
Chẳng nghe tiếng tim ta



Im lặng thế ..tuyệt đối im lặng .
Cứ như loài người biến mất
Cứ như nắng chẳng còn vàng , mưa chẳng còn biết hát
Cứ như gió ngoài kia đã chết , trăng ngoài kia đã tàn
Cứ như mọi góc phố bỗng dưng thênh thang
Cứ như mùi tóc quen bỗng dưng rất lạ …
Cứ như ta cố níu ta đứng lại bên đời … đợi mùa qua …
Đọc tiếp ...