Thứ Tư, 28 tháng 7, 2010

Lời gởi chân mây....



Khói này , lâu lắm rồi ..em không còn thường xuyên ngước lên trời tìm vì sao quen nữa .Cuộc sống bắt em phải nhìn thẳng , nhìn xuống …để tiếp tục sống như vẫn từng sống , như đã từng vượt qua nhiều cay đắng một mình trong nhiều năm …những năm không có anh .



Lâu lắm rồi em cũng chẳng còn về qua ô cửa màu xanh … bởi ngôi nhà đã thay đổi chủ từ lâu lắm . Cánh cổng sắt thường khép kín ,im ỉm … Cuộc sống bắt em phải quên một góc đường , một ngôi nhà , một ô cửa , quên cái thứ hạnh phúc ngắn ngủi mong manh hơn cả tơ trời để tiếp tục những ngày một mình …những ngày không có anh.





Lâu lắm rồi ..chắc đủ để nỗi đau của em đằm lại , không nhức nhối , không
quắt quay . Em đã không còn những cái giật mình , co rúm người vì sợ hãi khi nghe tiếng xe ầm ì lúc nửa đêm vì nó gợi nhớ lại tiếng động cơ của chuyến xe đưa anh về nằm im … hờ hững …cách đây hơn 30 năm.

 



Hơn ba mươi năm , thi thoảng có dip ngồi trên chuyến xe đi qua những cánh đồng lúa xanh thì con gái em lại nhớ bài hát có những lời như một định mệnh mà buổi chiều nào em ngồi nghêu ngao hát một cách vô tư trong tiếng guitar của anh : “Có biết đâu niềm vui đã nằm trong thiên tai …những cánh dơi lẻ loi … mù trong bóng đêm dài.” ....Ngay lúc ấy, ngay cái buổi chiều em và anh ngồi trên cái ngạch cửa của gian phòng nhỏ trong cơ quan anh nhìn ra cánh đồng lúa xanh rì … nhìn cơn mưa từ xa chạy lại …,ngay buổi sáng anh đưa em ra bến xe để trở lại Saigon sau những ngày phép lên thăm anh , ngay lúc em thò đầu qua ô cửa xe nhìn bàn tay anh vẫy vào hư không từ biệt ……ta cũng không thể biết được rằng thiên tai lại gần ta đến thế , Khói nhỉ ?

 

 


Hơn ba mươi năm , em đã là em của chính mình …cười khóc , vui buồn, hạnh phúc ,thương đau một mình mình biết . Hơn ba mươi năm em gánh trên vai mình cái sức nặng gấp nhiều lần đôi vai em có thể gánh . Hơn ba mươi năm em một mình vừa làm bố vừa làm mẹ , vừa làm chính em -cái người đàn bà nửa khôn lớn nửa trẻ con ấý- Hơn ba mươi năm không ít hơn ba ngàn đêm em đã khóc rồi tự lau nước mắt cho mình … Hơn ba mươi năm cái con bé hay khóc ngày xưa đã biết cười nhiều hơn _ thậm chí cười cả khi lòng muốn khóc_ Hơn ba mươi năm em đã sống và hiểu mình hơn khi không còn anh … Và điều đó bây giờ đã trở thành quen thuộc…

 

 

Ngày mai,em vạch thêm vào nỗi nhớ mình …365 ngày không có anh ..!

 

 

 

HẮN VÀ MỘT MÙA ĐÔNG XA LẮC

( Một entry cũ viết cho Khói)

 

Hắn đẹp trai – Oh , nếu chỉ có thế thì hắn cũng chẳng có gì đáng để nói đến. Hắn nói chuyện có duyên , biết làm thơ , biết chơi đàn , hát khá hay , cũng đủ một chút men để đám con gái chếch choáng rồi đấy. Hắn hơi ngạo nghễ , hơi phớt lờ con gái – nhất là những cô gái hay nhìn lén hắn , hay quan tâm đến hắn , hay chăm sóc hắn , điều này mới thực sự làm không ít cô bị chao đảo , hắn càng phớt các cô càng say , một vài cô bé trong xóm đã khóc và tâm sự với tôi về hắn .Riêng cái khoản này thì tôi ghét hắn cực kì .

 

 


Nhà ở cùng xóm ,sau 30 tháng 4 hắn đi lính về , ngơ ngáo ra vào với những hoang mang ,buổi tối hắn cùng vài người bạn hay ngồi đàn ca trước cửa , thi thoảng lại nghe hắn hát những bài hát tôi yêu thích . Tôi cũng ở nhà vì… Văn Khoa bị đóng cửa . Thuở ấy , sao tôi ngoan đến lạ, chỉ chúi đầu ở nhà , đọc sách , làm thơ , nghe nhạc và nhớ mối tình mỏng manh , mơ hồ mà đẹp như mơ ở Văn Khoa.

 

 


Tôi ghét hắn ra mặt và chẳng bao giờ quan tâm đến hắn ,thỉnh thoảng ra ngõ gặp nhau tôi và hắn cũng chỉ thoáng nhìn rồi quay đi . Có lần , nghe cô bé em họ hắn bảo :“Anh em bảo chị kiêu… thấy ghét !” , tôi chỉ cười chẳng nói đi nói lại .

 

 

Tôi – một đứa con gái bình thường – hay mơ mộng , hơi bướng bỉnh nhưng lại dễ khóc … được cái nói chuyện cũng dễ thương ( nghe những người quen bảo thế ) nên cũng có những vệ tinh chung quanh – Tôi và hắn …chẳng hấp dẫn nhau . Tôi ghét hắn bởi tôi cho rằng hắn coi thường con gái , hắn ghét tôi vì cho rằng tôi kiêu …Tôi và hắn chẳng có gì chung ngoài cái chung là ghét nhau một cách lạ lùng .

 

 


Mùa đông năm ấy trời lạnh kinh khủng .Buổi tối , thường có nhiều gió, sao trời chi chít , những hôm có trăng cái xóm nhỏ của tôi đẹp đến ngẩn ngơ , những con đường đất chan hòa ánh vàng . Tôi thường ngồi ở tủ thuốc lá của cô bạn gái ngoài ngõ nhìn sao trời và nói chuyện với vài người bạn . Một lần , cũng là một tối mùa đông , cúp điện ,tủ thuốc lá của cô bạn tôi chỉ tù mù ngọn đèn dầu , tôi đang ngồi coi hàng hộ để cô bạn chạy đi đâu đó thì hắn ghé mua thuốc lá . Đúng là oan gia ngõ hẹp … tôi lặng lẽ lấy thuốc đưa cho hắn , hắn cầm thuốc , nhìn thẳng vào mắt tôi . Trời , đây là lần đầu tôi và hắn nhìn rõ nhau như thế .Tôi cũng bướng bỉnh nhìn thẳng vào mắt hắn … bỗng dưng hắn bật cười và bảo nhỏ : “Tôi thấy sao trời trong mắt cô …” rồi quay lưng đi thẳng . Tôi hơi run , và tôi hiểu vì sao nhiều cô gái trong cái khu phố nhỏ này lại thích hắn .

 

 


Từ hôm ấy hắn ghé tủ thuốc của cô bạn tôi nhiều hơn , thi thoảng hắn ngồi lại trò chuyện bâng quơ … và chẳng hiểu từ lúc nào hình như tôi và hắn … không còn ghét nhau nữa . Tôi phát hiện hắn là người thẳng thắn , bướng bỉnh không kém tôi , thông minh , hơi khôi hài và …dễ thương . Cuối mùa đông năm ấy, tôi nhận được nhiều bài thơ của hắn - những bài thơ tình - hắn còn giới thiệu với tôi những người bạn thân của mình , họ quý tôi và tôi cũng rất quý họ . Một lần , tôi và hắn cùng nhìn lên bầu trời cao , những vì sao nhỏ nhấp nháy …hắn hỏi tôi thích vì sao nào , tôi đã chỉ một nhánh gồm ba vì sao mọc thẳng hàng và bảo tôi thích vì sao ở giữa chỉ vì nếu nhìn kĩ nó không phải là một mà là hai vì sao chừng như rất gần mà lại rất xa nhau … hắn bảo hắn đặt tên cho vì sao đó là sao HD – tên tôi – Tối đó tôi nhận của hắn lá thư tỏ tình – lá thư cũng làm lòng tôi mềm đến lạ .

 

 

 

Chúng tôi yêu nhau – đó là thời gian của những khoảng cách dài với những chuyến đi mà những lá thư luôn nối liền mong đợi . Tôi dạy học ở một cánh rừng cách xa nhà hơn trăm cây số , hắn rong ruổi theo công trình đi nhiều nơi . Cuộc sống lúc ấy biết bao khó khăn , phương tiện thông tin không như bây giờ nên chúng tôi cứ mãi là hai vì sao dường như rất gần mà lại rất xa . Tôi nhận những lá thư thường xuyên của hắn …là những đêm vùng núi đi uống rượu với bạn bè về , nhìn vì sao quen trên trời mà nhớ phố khôn nguôi …, là những lần về phố vội vàng không có tôi hắn đã vu vơ giận hờn rằng tôi yêu rừng hơn hắn .Tôi cũng viết những lá thư cho hắn từ những ngày nhọc nhằn một mình nơi núi rừng xa xôi , những lá thư hắn bảo …mỗi lần đọc cứ ngon như điếu thuốc đầu ngày ….nên tôi gọi hắn là KHÓI .

 

 


Ba năm yêu nhau với những khoảng cách của những con đường dài nối liền cách trở , với những khó khăn vô cùng của cuộc sống lúc bấy giờ , với những hờn giận vu vơ do thời gian xa cách … chúng tôi cũng vẫn về với nhau .Chỉ một lần trước ngày cưới gần một tháng , hai đứa có dịp về phép cùng lúc để chuẩn bị cho ngày cưới, đêm Noel năm ấy, hắn đã dắt tôi qua những con phố đông của Saigon , hắn nắm chặt tay tôi , hình như hai vì sao trên trời hôm ấy rất gần nhau - đó là lần đầu mà cũng là lần cuối cùng chúng tôi đi chơi với nhau ... còn tất cả đều là khoảng cách của những nhớ thương muôn trùng .

 

 


Chúng tôi cưới nhau ...sáu tháng sau hắn rời xa tôi mãi mãi trong một tai nạn .Hạnh phúc ngắn ngủi làm tôi chỉ kịp ngơ ngác nhìn nó tan vỡ ngay trong tay mình . Lá thư cuối cùng trước lúc rời xa tôi mãi mãi , trước lúc khép lại đôi mắt có cái nhìn làm ấm một mùa đông , lá thư chỉ viết trước đó hai tiếng đồng hồ và còn dang dở , hắn vẫn nhắc đến vì sao mang tên tôi hắn đặt….vì sao đằng đẵng nỗi chia xa ...

 

 

Viết cho ngày giỗ Khói 18.6 âm lịch

 



Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2010

Em về qua Saigon ...ngày bão

   
             

Em đi giữa Saigon những ngày có bão
Những ngày gió mưa điên đảo ….
tận đâu


Saigon bình yên trong tiếng chào nhau
Trong cả tiếng leng keng
…của chiếc thìa con khuấy ly café sữa
Saigon bình yên trong từng góc phố
Trong cái nhìn luống cuống ... chạm tình yêu
Trong cơn mưa từng chặp liêu xiêu
Tuôn rồi tạnh … giận hờn , ngúng nguẩy
Hàng cây xanh làm mình làm mẩy
Thả vu vơ những chiếc lá me vàng



Saigon của em mênh mang
Từng nỗi nhớ ngọt ngào quá thể
Con đường xưa bước chân thật khẽ
Thời tóc bay nghiêng một cái nhìn gần
Saigon thu, hạ, đông, xuân
Vẫn cái nắng rực vàng níu nhớ ..
Thành phố giấu đằm sâu hơi thở
Chút bâng khuâng con gái dịu dàng
Ơi ! cái thời … tình tựa gió mây tan…



Em đi giữa Saigon
những ngày có bão
Đất trời lạnh …nhớ vòng ôm thơm thảo
Hàng cây xanh nhớ chút nắng thu vàng
Em nhớ Saigon cái thuở chân ngoan
Bay phơ phất vạt áo cười ngang phố
Saigon biết quên , Saigon biết nhớ
biết gọi nhau … nên yêu quá Saigon !
Bão về ...rồi bão sẽ tan....

Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010

Chọn !!!




Hình như “chọn” là một trong nhiều cái khó mà người ta ai cũng thường xuyên phải đối diện trong cuộc sống hằng ngày . Cứ lớn lên chuẩn bị để vào đời thì nào là phải chọn ngành để học, chọn công việc để làm ,chọn người để gởi trao tình yêu và cuộc đời, chọn người đại diện mình để nói tiếng nói dân chủ, chọn chỗ để xây nhà, chọn trường cho con học, và còn hàng trăm những thứ linh tinh khác bắt người ta phải cân đo lợi hại, thậm chí phải toan tính thiệt hơn để lựa chọn . Có những cuộc lựa chọn sai lầm mang lại không ít những thiệt hại, đớn đau cho cá nhân người chọn lưa nhưng cũng có những cuộc lựa chọn sai lầm làm thiệt hại cho nhiều người thậm chí thiệt hại cho một cơ quan, cho xã hội hoặc cho cả một đất nước …


Sáng nay đọc một cái tin nhỏ trên báo Tuổi Trẻ với cái tit :THAY NGAY NHỮNG CÁN BỘ KHÔNG ĐỦ PHẨM CHẤT Thật ra đó chỉ là một cụm từ được rút ra từ câu phát biểu của ông Lê Thanh Hải _ UV Bộ chính trị - Bí thư thành ủy TPHCM nhân về dự Đại hội Đảng bộ huyện Hốc Môn

Ông cho rằng những sai phạm của một số cán bộ cấp huyện xã huyện vừa qua cần nghiêm túc rút ra những bài học sâu sắc trong giáo dục, rèn luyện, kiểm tra, giám sát cán bộ đảng viên…. ( Trang 2 báo Tuổi Trẻ Thứ ba ngày 20/7)


Khi đánh giá khâu tổ chức cán bộ ta thường nghe nói đến cái sai trong việc giáo dục,đào tạo, kiểm tra, giám sát cán bộ đảng viên nhưng lại ít được nghe nói đến cái sai trong việc chọn lựa đề bạt trong khi thật ra “chọn lựa” lại là cái sai khởi đầu cho những cái sai sau đó .


Cách đây 2 ngày tình cờ gặp một cô giáo trẻ trong ngôi trường cũ tôi đã từng công tác nhiều năm . Cô trò nói chuyện linh tinh và tôi bỗng giật mình khi nghe cô phát biểu : “Con giờ hết còn niềm tin rồi cô ơi … tụi con có làm tốt đến đâu thì cũng vậy thôi …chẳng bao giờ mình có thể có cơ hội tiến hơn nếu không là Đảng viên đâu cô” Tôi không ngạc nhiên …chỉ là giật mình , giật mình bởi biết lại có thêm một lớp trẻ tiếp nối mình chênh vênh niềm tin . Nó kể cho tôi nghe với giọng chán chường pha phẫn nộ chỉ vì việc một cô giáo khác chuyên môn làng nhàng , thua kém nhiều thầy cô khác , không có gì nổi bật trong công viêc chung ,thậm chí ít được sự tin yêu của đồng nghiệp lại vừa được đề bạt làm hiệu phó chuyên môn chỉ đơn giản vì cô ta là Đảng viên ….


Tôi biết cô giáo được đề bạt này khá rõ nhưng tôi không ngạc nhiên, cũng chẳng còn đủ lòng kiên nhẫn để mà phẫn nộ. Tôi bảo với cô giáo trẻ : “Chuyện này bao lâu nay trong ngành mình vẫn thế …có gì mà tin với không tin? Hãy tiếp tục làm công việc của mình vì học sinh kìa !” Cô giáo trẻ người non dạ trợn mắt nhìn tôi hỏi : “Nhưng cô ơi …cô cứ tưởng tượng những người ấy vào dự giờ mình , chỉ đạo chuyên môn mình xem …có khiếp không chứ” Tôi ngẩn ngơ cười nhạt : ừ nhỉ ?



Thế đấy , tôi nhớ có một thời gian khi nói đến cán bộ Đảng viên người ta hay nói đến HỒNG và CHUYÊN ( Đức và Tài) …nhưng thật ra khi cơ cấu , đề bạt cán bộ thì HỒNG luôn được coi trọng hơn trong khi ngay cả cái được gọi là HỒNG cũng còn nhiều điều để bàn . Các ngành khác trong các cơ quan nhà nước như thế nào tôi không biết chứ ngành GD ở nơi tôi công tác thì nếu anh không là Đảng viên hoặc lý lịch anh không "trong sạch" đến mức có thể có cơ hội kết nạp Đảng thì dù anh có tài , có đức đến đâu cũng đừng có “mơ về nơi xa lắm..”


Người ta thường bảo “Đảng viên đi trước làng nước theo sau” nhưng có một điều nghịch lý: nhiều thầy cô giáo là Đảng viên nhưng hiệu quả công việc lại thua kém rất nhiều các “quần chúng” khác , chỉ được cái họ lành _ rất lành_ chẳng nói gì đến ai , sai trái có thấy cũng mặc vì thế đa số những tiêu cực được phát hiện lại từ chính những quần chúng “đi sau” . Họ cứ sống một cách ung dung, hiền lành, vô tư, đôi khi còn được khen là “có tính quần chúng” mới sợ . Mới đầu thì chi bộ còn lấy ý kiến góp ý của giáo viên …sau thấy “mấy thằng quần chúng” nó phê rát mặt quá bèn thu hẹp lại chỉ lấy ý kiến góp ý của liên tịch . Thế là chi bộ cứ đều đều vững mạnh muôn năm, những Đảng viên “hiền hiền , lành lành”, chuyên môn cứ “làng làng nhàng nhàng” cũng cứ được “đề đề bạt bạt” vô tội vạ .


Tôi nhớ năm 2006 , có thời người ta rầm rộ tung hô việc “công khai dân chủ trong công tác đề bạt cán bộ” với mục tiêu “nâng cao chất lượng cán bộ tránh tình trạng bổ nhiệm trước đào tạo sau” Nói thì nói thế thôi …chứ tôi đã từng chứng kiến nhiều cuộc lấy ý kiến tập thể về việc đề bạt thấy A , cô B một cách ra trò … Chúng tôi , những thằng dân đen cũng thẳng thắn ra trò nhưng rồi chuyện vẫn đâu vào đấy nó cứ như một trò hề .


Tôi cho rằng việc “chọn người” là cái chọn khó nhất _ chọn người để điều hành ,quản lý, chỉ đạo một cái tập thể chuyên môn lại càng khó hơn . Nếu ta xem nhẹ cái Chuyên mà chỉ chú trọng đến cái Hồng cũng là điều chưa sáng suốt chứ đừng nói chi đến cái Hồng dường như cũng còn nhiều tiếng thở dài phía sau ..một thứ Hồng nhờ nhờ..


Cứ như thế này, ta sẽ có một lớp cán bộ quản lý giống thiên lôi sai đâu đánh đó , những người lãnh đạo hiền lành , dễ bảo nhưng thiếu tài ,thiếu tính sáng tạo , thiếu tự tin , thiếu bản lãnh …
Cứ như thế này,  ta sẽ có một lớp trẻ mất niềm tin vào sự công bằng , một lớp trẻ sống nhàn nhạt , thiếu nhiệt huyết …hoặc giả họ trở nên những con người thực dụng , ích kỷ ,thiếu niềm tin vào những điều tốt đẹp giữa đời .


Ngẫm ra cái sự “chọn” và “được chọn” cũng là điều đáng suy gẫm . “Người chọn” sai lầm thì “kẻ được chọn” trở thành vật thí nghiệm buồn cười ..nhưng vấn đề tai hại là phía sau sự "chọn lựa" này lại là những tiếng thở dài ngấm ngầm giết chết những niềm tin…

Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 18 tháng 7, 2010

Lan man ngày có bão...

Đôi khi thế … lòng cứ mềm như qủa bầu nấu chín … nhạt thếch …chán phèo . Bệnh , ừ , thì thi thoảng cũng nên bệnh để biết “sức khỏe đúng là vàng” , để biết thương mình hơn một chút , để thấy cuộc đời chậm lại một nhịp thênh thang…Bệnh , để biết nỗi đau nào cũng đau …chỉ là có những nỗi đau cứ tìm hoài không có thuốc  …Bệnh, để giữa cơn đau nhủi đầu vào đám gối nhắm mắt thèm giấc ngủ, để bỗng thấy mấy viên thuốc xinh xinh sao mà đáng ghét lạ kỳ . Bệnh ,để thấy quanh mình vắng thế…. để chỉ ôm gối nhìn vòm trời xanh biếc qua khung cửa sổ cứ chiu chit đàn chim nhỏ lao chao.

 

 

 

Đôi khi thế … đời hết bình yên khi cơn bão đi qua mang theo quá nhiều điều ,những tờ báo cưu mang bao la nỗi đau ,cơn đau riêng mình bé lại thành viên kẹo bạc hà cay cay . Bão, đôi khi bão cứ như đo lường sự thờ ơ đang dần trở nên thường nhật giữa cuộc đời . Bão ,để thấy cái trăn trở than van giữa những ngày nắng , những đêm mưa trở thành lạc điệu buồn cười . Bão,  để thấy những đôi mắt thất thần giữa vùng tâm bão đi qua giống như cái đánh nhẹ làm giật mình quả tim dần chai lì với nhịp đều đều của sự sống . Bão,  để những cơn mưa bất thường đi qua phố chiều cũng hiền lành như cái vuốt ve…

 

 

 

 

Đôi khi thế … thèm quá được xách túi đi đâu đó khỏi cái thành phố này một mình . Đi, ừ , thì đôi khi cũng cần ra khỏi nơi chốn quá quen để thử xem mình có còn biết nhớ ? Đi ,để biết nhớ con đường hai buổi đi về ngoằn ngoèo dòng xe hai chiều lắm khói và bụi mù , để nhớ cái ngõ nhỏ ngập nước những ngày mưa , sơ rơ những ngày nắng cháy.Đi, để bỗng nhớ cái khung cửa sổ có khoảng trời gần ríu rít tiếng chim, nhớ tiếng hỏi han ân cần hoặc tiếng hát nghêu ngao của những người thân thuộc . Đi, để nhớ những công việc đôi khi làm ta vật vã mệt nhoài đến muốn lãng quên .Đi, để biết rằng thì ra nơi bình an nhất trong cơn bão lại chính là tâm bão …!!!

 

 

Đôi khi thế … cũng có những ngày lòng chẳng bình an …

 

Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 12 tháng 7, 2010

Chú Cừu lãng mạn và mạnh mẽ


Là một người mơ mộng và lãng mạn có thừa nhưng tôi lại là người không tin vào bói toán , ngay lúc còn rất trẻ , khi cần có quyết định cho cuộc hôn nhân của mình với nhiều cảnh báo …tôi vẫn cứ bướng bỉnh cho rằng “chẳng có gì để phải đặt hoàn toàn tình yêu và cuộc đời mình cho những lời vớ vẩn ấy cả”. Sau này , dù có đôi lần theo đám bạn xòe bàn tay hay ngồi lặng thinh nghe một vài ông hay bà thầy bói nói nhăng nói cuội nhưng cứ bước ra khỏi là tôi quên béng và chẳng bao giờ để những lời ấy ảnh hưởng đến mình .


Năm ngoái , khi còn ở yahoo 360 một người bạn trong FL (*)gởi cho tôi lời nhắn : “Chị đọc đi , tuyệt lắm và xem có bao nhiêu phần trăm là chị” Kèm theo đấy là một bản bấm đốt khá thú vị về ĐÀN BÀ DƯƠNG CƯU . Hôm qua trong lúc dọn dẹp lại máy móc tôi tình cờ thấy lại và đọc lại . Ngay lời mở đầu của bản tử vi phương tây về tuổi Dương Cưu tôi đã cười thích thú :


Người phụ nữ bạn lựa chọn cho đời mình sinh cung Dương Cưu? Chẳng biết nên chúc mừng hay chia buồn với bạn đây. Khi nhà thơ lãng mạn Anh Byron viết, Tình yêu trong đời người đàn ông chỉ là một phần cuộc đời, còn trong đời người đàn bà – là tất cả, chắc chắn ông đã bỏ quên đàn bà Dương Cưu.
Nàng tưởng rằng đối với nàng tình yêu là tất cả, nhưng thực ra thế giới sôi động xung quanh cuốn hút đến nỗi tình yêu, chỉ là một phần của thế giới đó, không thể chiếm trọn con người nàng. Hơn nữa, khác với nhiều phụ nữ, cuộc sống của nàng rất ổn mà không cần đàn ông.

Tuy nhiên cuộc sống không có đàn ông không có nghĩa là cuộc sống không có tình yêu. Nàng luôn cần có ai đó để có thể ước mơ. Không quan trọng người đó có ở bên nàng, hay đâu đó cách xa chín núi mười sông. Quan trọng là có thể nghĩ về người đó dưới cơn mưa mùa hạ, giữa đêm thâu mùa đông, trên con đường thân quen hay trong tiếng nhạc yêu thích. Cho dù người đàn ông đó chỉ là một ước mơ, trên thực tế không tồn tại, cũng chẳng làm nàng quá phiền lòng



Hình như tôi thấy mình …
Tình yêu với tôi chưa bao giờ là tất cả dù tôi luôn yêu chân thành và đủ say đắm .Chà ! cái này là một điều không giải thích được . Tôi có một khoảng không mênh mang của riêng mình : nó là hình ảnh những đồi cỏ xanh non trải dài ngút mắt, chấp chới nắng vàng ,nó là hình ảnh một con suối nhỏ nôn nao đi qua cái gầm cầu ngày thơ bé …nó là nỗi cô đơn bát ngát chỉ mình tôi biết …nơi không ai ,kể cả người tôi yêu thương nhất có thể vào được ..dù nó chỉ mong manh như một cánh cửa khép hờ …

Sau này ,có một phần đời tôi cô đơn vượt qua bão giông với những lần tuyệt vọng nhất ,gian nan nhất …cuối cùng cũng “rất ổn” dù không có một bờ vai êm một bờ ngực ấm , dù đôi lần trong đời tôi cũng thèm sao một bàn tay níu mình đứng dậy


Hình tượng văn học đậm nét về đàn bà Dương Cưu là Scarlett O'Hara trong tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió của Margaret Mitchell
Nghiên cứu nhân vật Scarlett O'Hara sẽ giúp bạn hình dung đầy đủ về đàn bà Dương Cưu với tính cách mạnh mẽ và khả năng đứng lên từ tro tàn; đầy nữ tính quyến rũ, ánh mắt mộng mơ và phong thái tinh tế, nhưng đồng thời có thể quả cảm phi thường khi hoàn cảnh bắt buộc.

Đàn bà Dương Cưu thích được mọi người khâm phục. Dĩ nhiên đó phải là sự ngưỡng mộ chân thật, nàng không ưa những lời khen nịnh nọt. Trong tình yêu, nàng vô cùng hào phóng, ít nhất là chừng nào trong quan hệ của các bạn vẫn còn tinh thần lãng mạn, bởi vì Dương Cưu đặc biệt lãng mạn


Nhận xét trên cũng làm tôi thích thú bởi Scarlett O’Hara là nhân vật nữ tôi nửa yêu nửa ghét khi đọc một mạch đầy say mê “Cuốn theo chiều gió” từ thời con gái . Tôi yêu cái mạnh mẽ nhưng cũng lại ghét chính cái mạnh mẽ đôi khi đến ích kỷ của Scarlett . Chưa bao giờ tôi cảm thấy yêu cô một cách trọn vẹn ngay cả khi đã đủ thăng trầm để nghiền ngẫm kĩ hơn “Cuốn theo chiều gió” và coi đến 2 lần bộ phim kinh điển này .


Dương Cưu đặc biệt lãng mạn . Vâng, tôi cũng đặc biệt lãng mạn . Suốt cuộc đời đầy bất trắc của mình ,lãng mạn là thứ men rượu chếch choáng giúp tôi thoát khỏi những hệ lụy quanh mình , lãng mạn đôi lúc như chàng hoàng tử trong câu chuyện cổ tích nắm tay cô công chúa nhỏ chạy khỏi khu vườn của mụ phù thủy ác độc …và phía trước là cánh đống đầy gió ….Thế thì có gì để không thể thả lãng mạn tràn đầy trong tình yêu nhỉ ? Nhưng có lẽ lãng mạn với Dương Cưu chỉ là là mặt đất để vừa đủ chạm chân ghé sát đời thường .




Bởi Dương Cưu thường gây được sự cảm phục của tất cả nam giới tuổi từ 9 đến 90, bạn sẽ không chỉ một lần phải cay đắng ghen tuông. Tuy nhiên việc đó hoàn toàn vô ích. Vì không chịu khuất phục bất cứ sự kiểm soát nào, đàn bà Dương Cưu đòi hỏi một sự tự do hoàn toàn trước cũng như sau khi lấy chồng. Bạn buộc phải tin tưởng mỗi khi nàng đi đâu, gặp ai, làm gì, mặc dù một lòng tin như thế cho phía bạn sẽ bị từ chối (trừ một ngoại lệ là trường hợp nàng học được cách vẻ ngoài làm chủ cảm xúc, tuy bên trong rừng rực bão lửa).


Điều kiện chung sống như vậy của các bạn thoạt nhìn có vẻ rất kinh dị, nhưng thực ra không đến nỗi tồi: đàn bà Dương Cưu một khi đã yêu bạn sẽ trung thành cả về thể chất lẫn tâm hồn. Hai tiểu thuyết song song đối với một Con Cừu trung thực và không biết dối trá – là điều không thể. Vậy nên, nếu ở nàng xuất hiện tình cảm với một người đàn ông khác, nàng sẽ chia tay với bạn sớm hơn cả khi quyết định phản bội bạn. Trong con người Dương Cưu là sự kết hợp kỳ lạ của sự cuồng nhiệt và chủ nghĩa lý tưởng mộng mơ. Trong các cuộc tình (tất thảy đều đích thực và trọn đời) của mình, nàng luôn chân thành, không mưu mẹo, đỏng đảnh, hay giả dối.



Suốt bản tử vi của người đàn bà Dương Cưu tác giả Sơn Dương viết - còn nhiều nhưng tôi thấy không cần trích ra hết - vì không hẳn tất cả đều đúng với tôi nhưng có những điều tôi chưa bao giờ để ý ,qua đây, tôi lại thấy rõ mình …Tôi yêu sự tự do của gió trời …nhưng lại chung thủy một cách cực đoan với những điều mình yêu quý . Tuy nhiên nếu cần tôi có thể cắt đứt ngay một chuyện tình _ nếu có thể gọi là chuyện tình_ không đáng nhớ và có thể quên ngay sau một thời gian không dài _ Đó là điều mâu thuẫn tôi lờ mờ cảm thấy nhưng chưa bao giờ dành thời gian nghĩ kỹ hơn về điều đó …. Mà cũng chẳng cần phải phân tích chi nhiều vì đơn giản đó là tôi _ chú cừu non lãng mạn và mạnh mẽ_

Có người cho rằng đàn bà Dương Cưu ít nữ tính. Điều đó không đúng. Đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ và tự tin đó ẩn giấu một nữ tính đích thực, có lẽ thậm chí còn nhiều hơn là một người đàn ông bình thường cần.

Câu kết trong bản tử vi của ĐÀN BÀ DƯƠNG CƯU cũng làm tôi bật cười thích thú đến lần thứ n ….Nữ tính ư …có mà trời biết được khi nào Dương Cưu tôi là chú cừu non hay là con cọp cái ? Nữ tính giống như cái đẹp của con cóc cái với con cóc đực của nó thôi mà …

Tôi vẫn là người không tin bói toán nhưng bản tử vi ĐÀN BÀ DƯƠNG CƯU làm tôi thích thú bởi 70% tôi thấy mình …bởi tôi chợt hiểu mình đúng là chú cừu nửa ngoan ngoãn nửa bướng bỉnh , nửa dịu dàng nửa rực lửa , nửa mạnh mẽ nửa mong manh … 


 (*) 
Cám ơn nhé Bói cưng !
Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 8 tháng 7, 2010

Thị trấn Hoa Phù Dung...



Đã quá lâu tôi không ghé thị trấn ngoài những lần lướt qua như một kẻ lãng du mà trí nhớ mịt mù không đủ vẽ một vòng tròn gợi nhớ .

Sáng nay thấy những đóa phù dung trong khu vườn của một ngôi nhà tình cờ đi qua …nó như một cái đánh khẽ vào trái tim tôi ….nỗi nhớ bỗng thức dậy lung linh hình ảnh loài hoa mong manh , nó nhắc tôi nhớ cái thị trấn nhỏ những buổi sáng thức dậy co ro trong chiếc áo khoác , đứng trên đầu dốc nhìn sương mù mờ ảo ..nhìn vườn ai rực rỡ phù dung .. Nhớ quá những tháng năm thiếu nữ xa nhà mà mỗi bước đi cứ bồi hồi trái tim non tơ …Nhớ những sáng miền cao lạnh buốt da đứng nhìn những chuyến xe lướt qua mà rưng rưng lòng nhớ phố …


Thị trấn Madagui thuộc huyện Đa Huoai tỉnh Lâm Đồng nằm trên quốc lộ 20 . Hơn ba mươi năm trước Madagui nhỏ bé khiêm nhường nằm lọt thỏm giữa chập chùng đồi núi và con đường thỉnh thoảng vài chuyến xe lướt qua . Thị trấn vắng bóng người , lâu lâu lại thấy vài cô gái chàng trai người dân tộc tay gùi , tay rựa đi qua quốc lộ để băng ngang những con đường nhỏ vào rừng .


Lúc ấy tôi đang làm công tác điều tra tình trạng giáo dục ở một xã nhỏ giáp ranh với thị trấn Madagui để chuẩn bị cho năm học mới .Tôi và một người bạn thường đi tản bộ dọc theo quốc lộ và đi lần vào thị trấn . Buổi sáng ở vùng cao thường có sương mù , chúng tôi leo con dốc thoai thoải ngắm những dãy đồi núi lô nhô ,nhìn những chuyến xe chạy theo hướng về Saigon mà thèm quá một chuyến về nhà….


Tôi ghé thị trấn như một kẻ phiêu lãng … và yêu quá những khu vườn đầy hoa phù dung . Chẳng hiểu sao lúc ấy nhiều khu vườn trong những ngôi nhà gỗ xinh xắn giản dị dọc theo quốc lộ người ta trồng nhiều hoa phù dung đến thế .. Ngày bé thường nghe bảo “phù dung sớm nở tối tàn” …bây giờ nhìn những đóa phù dung phơi phới trong nắng gió miền cao tôi không thể tưởng tượng được sự sống ngắn ngủi của loài hoa có cái tên tuyệt đẹp này …Hoa phù dung nhìn giống dâm bụt nhưng lại thay đổi màu nhanh chóng trong ngày …Buổi sáng hoa có màu trắng tinh khiết cứ vươn mình đón ngọn gió lạnh se se thế mà chỉ vài giờ dưới cái nắng hanh hao hoa đã chuyển hồng để đỏ sậm hơn vào buổi chiều tà …và đợi phai tàn khi đêm xuống . Một cái đẹp phù phiếm đến tàn nhẫn …


Tôi rời khỏi vùng cao và chưa bao giờ đặt chân lại con dốc nhớ của Thị trấn Hoa Phù Dung _ tên tôi đặt cho Madagui _ Ở đây bây giờ chắc khác xưa nhiều bởi dần dà người ta biết đến Madagui như một điểm du lịch hoang dã … Thị trấn có những nhà hàng lớn đẹp , những ngôi trường nhiều tầng .Những ngôi nhà gỗ nhỏ xinh nằm nép mình bên những khu vườn ngơ ngác những đóa phù dung buổi sáng mù sương đã không còn … con dốc xưa oằn mình gánh nặng nhiều chuyến xe lướt qua thả lại chút nắng gió bụi mù.

Hơn ba mươi năm bỗng thức dậy trong tôi cái thị trấn ngày nào heo hút mù sương …


Quốc lộ 20



 Thị trấn Madagui trên quốc lộ 20
...

Chiều thị trấn



Một nhà hàng ở thị trấn hiện nay

..


Hoa phù dung buổi sáng
..

.Hòng phai




.. Đợi tàn





......
Nguồn ảnh : Google
Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 4 tháng 7, 2010

Serenade với Quycoctu

 


Lâu lắm rồi tôi mới ghé Serenad Khúc Ban Chiều ….
Tôi chọn Serenade sau Café 42 vì nó cũng lòng vòng Quận I , vì nó gần hơn nhiều quán khác và vì đó là khu café chị Hà biết đường đi đến.

Quỷ và Nguyên quay lưng về phía cửa nhưng tôi vẫn nhận ra cả hai ngay khi bước vào . Quỷ trẻ hơn tôi tưởng , trẻ hơn những thử thách trên những bước đường xuôi ngược mà Quỷ trải qua , trẻ hơn những cảm nhận sâu sắc và đầy tình nhân bản trong những bài viết và những cái nhìn của Quỷ về con người , về cuộc sống . Tôi không hiểu sức mạnh nào khiến chàng trai trẻ thanh mảnh , hiền lành này có thể vượt qua nhiều gian nan để đi qua biết bao vùng đất tuyệt vời của tổ quốc . Nguyên _ cô bạn gái bé nhỏ của Quỷ _ chừng như tươi tắn hơn sau chuyến đi du lịch nước ngoài về .. Cả hai đều dẽ thương như biết bao những cặp uyên ương trẻ tuổi tôi gặp trên đường sáng nay ….


Serenade không ồn ào dù lượng người khá đông …Quỷ chọn một chỗ ngồi trong phòng lớn trên lầu .Một nơi có nhiều khung cửa sổ bằng gỗ sơn nâu mà tôi bị hớp hồn ngay lần đầu đến đây , phóng tầm mắt ra ngoài những khung cửa sổ nâu sậm u buồn ấy ta có thể thấy màu non tơ tươi tắn của những vòm cây chung quanh Serenade . Tiếng nhạc không lời nhỏ, dìu dặt, tạo cảm giác nhẹ nhàng .Chị Hà đến sau tôi chút xíu với hộp bánh nhỏ và cái máy ảnh . Chúng tôi ngồi với những câu chuyện xoay quanh những chuyến đi của Quỷ , công việc , bạn bè , những vui buồn, cảm xúc trong cuộc sống thường nhật…


Tháng bảy bắt đầu bằng cái nắng dịu nhẹ , bằng những cơn mưa đủ lớn dù không kéo dài . Tôi cũng bắt đầu những công việc chuẩn bị cho năm học mới : những cuộc hội thảo hàng tuần cho công tác tuyển sinh , kế hoạch chuyên môn,lại còn phải nhận thêm một phần trong trang web của trường .Mùa hè hình như đã qua dù sắc phượng vẫn còn đâu đó trên con đường tôi qua mỗi ngày . Những cuộc gặp gỡ bạn bè giống như một điểm dừng , giống một dấu lặng kéo tôi thoát khỏi mớ công việc hình như đã làm tôi thấm mệt…


Quỷ lôi chiếc máy ảnh đã theo Quỷ ruổi rong qua nhiều chuyến lên rừng xuống biển để bấm cho tôi và chị Hà một lô ảnh , thế mà cứ mỗi lần chị Hà đưa máy để thu hình là hai người bạn trẻ của chúng tôi lại lúng túng xấu hổ một cách dễ thương … Nhìn những người trẻ tuổi sống , làm việc và yêu nhau mới thấy cuộc đời dễ thương biết mấy .

Chúng tôi tạm biệt nhau khi cái thứ nắng vàng như rót mất bắt đầu đổ mỡ màng trên bầu trời Saigon … Những con đường ngược xuôi bao khuôn mặt người vui buồn ,đau thương, hạnh phúc , cuộc sống không bao giờ ngừng lại …nó luôn bắt đầu …

Tôi lại có thêm một buổi sáng Saigon với café Serenade …



.Quycoctu và Nguyên
 Photobucket

..Chị Hà và Nguyên

Photobucket

.Gió và Nguyên
 Photobucket

.Quen thế

Photobucket

... Photobucket

... Photobucket

Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

Tình yêu đôi khi ...lạ thế !!!

               
   

Có thể em yêu bóng đá
Chỉ vì em yêu anh
Vì biết anh yêu quả bóng lăn
Vì em thấy ở anh thêm một tình yêu khác…
Cái thứ tình yêu cũng đầy khao khát
Cũng lao xao như sóng vỗ bờ
Quả bóng là giấc mơ
Của chàng khổng lồ có quả tim chú bé
Cái thứ tình yêu ...lạ thế !
Hét la !
Hưng phấn !
Bàng hoàng …!
Cầu trường như chiếc thuyền nan
Không chứa đủ sóng tình say đắm


Tình yêu …
không có mặt của phút giây trống vắng
Bởi phải nhân lên cho mười một người tình
Quả bóng giữ nhịp tim anh
Bồi hồi ,cháy bỏng..
Anh trở lại với tuổi thơ bay bổng
Đồng cỏ xanh những trận đấu mùa hè
Đôi chân trần lướt qua cỏ chân quê
Trái bóng nhỏ đùa trái tim thơ trẻ


Không có gì là không có thể
Anh yêu em …và yêu quả bóng tròn
Tình yêu nào cũng rạo rực tim non
Cũng day dứt với mất còn, hoan hỉ
Bóng đá và em đã không việt vị
Không hờn ghen mà thương thảo hòa bình
Em bắt đầu yêu bóng đá vì anh .
Cái không thể đã bắt đầu …có thể .


Tình yêu …. đôi khi lạ thế .
Rất say mê mà trong trẻo vô cùng
Nên chẳng lạ gì
…khi em bỗng yêu bóng đá ..phải không ?

Thân tặng những người bạn nữ của tôi ..những người yêu bóng đá vì bóng và cả những người yêu bóng đá vì ...người khác .Trái tim người phụ nữ luôn đáng yêu như thế !!!


Đọc tiếp ...