Thứ Tư, 30 tháng 9, 2009

Thơ tình ngày có bão ...

                                  


em vẫn muốn viết thơ tình
giữa những ngày có bão
giữa những ngày vài hàng tin trên báo
làm mình lặng im


tình yêu cũng có lúc lặng im
niềm vui cũng có lúc lặng im
và hạnh phúc đôi lần không réo rắt
và nỗi nhớ đôi lần im bặt
chờ giông .


tình yêu đôi lúc giấu mặn nồng
như ta nhớ đớn đau ….mà không nói
như ta yêu mềm lòng …. mà rất vội
cất vào tim như sợ có ai nhìn


như sáng ngật ngừ giấc ngủ
bỗng nhận tin:
“anh nhớ em dù trời đang bão”
ừ nhỉ ! tình yêu cứ luôn thơm thảo
tình yêu sợ gì bão giông ???



nhưng tình yêu đôi lúc
… mênh mông
giữa cơn gào của bão
em cất nỗi nhớ anh vào trong vạt áo
đường mưa bay
em giấu tình yêu của anh vào đôi tay
đủ ấm ngày mưa gió


hãy chỉ nói yêu em rất nhỏ
đủ bão giông giật mình
đủ nắng vàng lúng liếng gọi bình minh
tình yêu… làm tan cơn bão


em vẫn muốn viết thơ tình
giữa những ngày có bão
                        

Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2009

Khi ta yêu nhau...


                                      

Khi ta yêu nhau
mưa bỗng hiền đến thế
Những giọt mỏng hát tình ca thật khẽ
bài tình yêu


Thời gian như giữ lại nhiều điều
Hoàng hôn không còn là cùng tận
Khi ta yêu nhau
nỗi buồn bỗng dưng may mắn
Nhận lời tỏ tình của niềm vui


Tình yêu lướt qua ngậm ngùi
Tình yêu ôm vai hạnh phúc
Tình yêu bỗng vàng hoa cúc
Mùa thu bỗng rực rỡ xuân


Khi ta yêu nhau
Chân níu lấy nhịp chân
Năm ngón bỗng nhớ nhung năm ngón
Nụ hôn vội làm trái tim bận rôn
Ta yêu nhau trời đất cũng trong ngần
Ta yêu nhau mây gió hóa tình nhân …



Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 24 tháng 9, 2009

Mùa thu..đâu chỉ có heo may .





Buổi tối , Liên nhắn tôi : Café cô ơi …Cơn mưa bắt đầu khi tôi và Liên đi được nửa đường và cơn mưa to hơn suốt thời gian ngồi trong quán … Tôi nhìn những hạt mưa rơi trên mặt hồ …Người ca sĩ hát những bài hát về mưa và mùa thu , những bài hát buôn … thật buồn ..buồn như khi người ta phát hiện mình đi chậm hơn những giấc mơ .

Tôi chạm tay vào tiếng hát , tôi chạm tay vào mùa thu … Tiếng hát vỡ, mùa thu vỡ …tất cả nhòe trong một tứ thơ tôi bất chợt bắt gặp trong một cái nhìn chùng như một niềm tuyệt vọng .

Trời lạnh buốt vai suốt con đường về … Mùa thu đâu chỉ có heo may…


Em chạm vào mùa thu
Mùa thu mong manh đến thế
Thu không đợi …vì anh đến trễ
Và em … cũng không


Em không chờ
Vì sắc nắng phai hồng
Vì thu biếc cũng rưng rưng đông gọi
Vì thời gian _ tiếng thở dài đau nhói
Ta lỡ chậm đời nhau


Thu không chờ , em cũng chẳng chờ lâu
Thu phai vàng
Em phai nhan sắc
Tình ta phai cung bậc
Lòng ta phai nhớ thương


Chẳng phải sắc thu làm lòng bỗng dưng buồn
Mà bởi lòng buồn nên sắc thu phai nhạt
Chẳng phải thu vội mà vì ta ngơ ngác
Sao giữ kịp đời nhau ?


Rồi mùa cũng qua mau
Rồi tình phai mấy thuở
Rồi tan tác những vần thương nhớ
Mịt mờ dấu xưa


Em chạm vào mùa thu
Mùa thu mong manh đến thế
Anh đến trễ …mùa thu qua rất nhẹ
Chỉ heo may ..sao bỗng lạnh vai mềm ???
Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 15 tháng 9, 2009

Ba mươi lăm năm trước ...Tôi là ai ?




 

Mỗi ngày , tôi thường dừng lại ngã tư để mua một tờ báo _ một thói quen _ dù rằng dạo sau này tôi thường lướt qua tờ báo một cách hời hợt , thậm chí ít khi có tin gì đọng lại lâu trong tôi . Thì cũng chỉ bằng đó những tin tức : thêm vài tin để buồn , vài tin để âu lo, vài tin để thất vọng , vài tin để ngậm ngùi, vài tin để đau lòng … vài tin để cười mà chưa chắc đã vui . Có hôm người chủ sạp báo hỏi tôi : “Cô lấy báo gì cô ?” Tôi hờ hững trả lời : “Chị đưa đại một tờ …miễn có chữ là được” … rồi cả tôi và chị ta cùng cười _ cười chưa chắc đã vui.


Trưa nay , tôi đọc lại tờ báo hôm qua _ một thứ ít được lặp lại với tôi_ Đó là một cảm giác lâu lắm mới bắt gặp . Vẫn cái cảm giác của ngày hôm qua trở lại , cái cảm giác bị nghẹn , một cảm giác khó diễn tả , đôi lúc tôi phải buông tờ báo xuống , thở chậm lại để làm chủ cảm xúc của mình . Bài báo : “HOÀNG SA – TƯỜNG TRÌNH 35 NĂM SAU : 30 phút và 35 năm” làm tôi cứ tự hỏi mình : Ba mươi lăm năm trước tôi là ai ???  Như một cuốn phim chiếu chậm , bài tường trình lướt qua máu , qua căm phẫn , qua sự sống , qua cái chết, qua nỗi đau để đến gần tôi đến thế .



Ba mươi lăm năm trước , đất nước tôi chìm trong cuộc bể dâu .Tôi _ một thiếu nữ thị thành _ chỉ đủ nao lòng bởi những đau thương từ một nơi nào quá xa Saigon mà mỗi ngày được thấy, được nghe qua đài, qua báo …Hình ảnh của chiến tranh gần thế mà đôi lúc cũng xa đến thế . Chiến tranh là hình ảnh những ngôi trường nát nhừ , đẫm máu nhiều trẻ thơ vô tội , chiến tranh là tiếng gào của bà mẹ bên xác con, chiến tranh là hình ảnh đứa trẻ ôm bầu sữa bà mẹ trẻ chỉ còn là cái xác, chiến tranh là một chỗ ngồi bị khuyết khi một buổi sớm đến trường hay tin một người bạn bắt đầu cuộc đời lửa đạn , chiến tranh là tiếng thở dài của cha , tiếng khóc thầm của mẹ khi lo lắng cho thằng em trai nơi súng đạn vô tình.


Ba mươi lăm năm trước , tôi không quan tâm nhiều đến những điều xa hơn bước chân của mình từ nhà đến lớp . Ba mươi lăm năm trước … tôi căm thù giặc phương Bắc qua các bài lịch sử thầy giảng _ một sự căm thù hồn nhiên như đứa trẻ bị một tên du thủ du thực cướp trên tay một vật quý giá _ Khi tôi hai mươi “yêu nước” chỉ là một khái niệm mơ hồ nhưng bây giờ tôi biết nó là một điều có thật. Khi tôi hai mươi , tôi không hề biết về một cuộc hải chiến khốc liệt chỉ diễn ra trong vòng 30 phút mà âm vang dội lại lòng tôi 35 năm sau .


Lịch sử  luôn công bằng _ bởi lịch sử không của riêng ai , nó là của cả một dân tộc _ Lịch sử mang hào khí của nhiều cá nhân trong hào khí của cả dân tộc _ Lịch sử luôn có lời phán xét cuối cùng . Tôi cũng đang tự phán xét lại mình bằng câu tự hỏi : Ba mươi lăm năm trước tôi là ai ? _ một kẻ vô tình , một người hời hợt , một thứ hẹp hòi phố thị ????


Ừ thì thế, khi hai mươi, tôi không hề biết có một cuộc hải chiến khốc liệt diễn ra chỉ trong vòng 30 phút mà âm vang dội lại lòng tôi 35 năm sau . Chỉ là không hề biết khi đã hai mươi tuổi …quả là cũng phải tự hỏi lại mình. Lịch sử phán xét cả tôi _ một thiếu nữ thị thành của ba mươi lăm năm về trước … thì chắc chắn lịch sử đã và sẽ tiếp tục phán xét nhiều người đã vô tình hay cố tình làm lịch sử nhói đau.


Tôi là người không thích bàn đến những điều “quá lớn” bởi tôi không đủ sức . Tôi cũng không phải là người thường hô hào hay giơ tay đả đảo bởi tôi không đủ hiểu  Tôi thích nói theo kiểu của mình …Tôi thích bày tỏ cái mình nghĩ , mình cảm bằng cách tôi vẫn thường nghĩ , thường  nói .


Ba mươi lăm năm trước những chuyện với tôi tưởng chừng nặng như đá đeo thì giờ bỗng nhẹ tênh đến lạ . Ba mươi lăm năm sau …những chuyện tưởng chừng nhẹ tênh ngày nào bỗng trở nặng như đá đeo . Tôi sẽ tiếp tục tự hỏi mình ,có lẽ nhiều câu hỏi nữa …


Cảm nhận khi đọc bài "Hoàng Sa -tường trình 35 năm sau _ 30 phút và 35 năm" -Báo Tuổi Trẻ ngày  14.9.2009
Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 7 tháng 9, 2009

Ngày mưa qua phố....


Saigon chiều nay thật nhiều gió … Tôi không gọi : “gió ơi gió ơi bay lên … để bụi đường cay lòng mắt …” thế mà bụi đường vẫn làm cay mắt thật . Suốt quãng đường từ nhà đến nơi hẹn , tôi cứ vu vơ nghĩ nhiều chuyện _ vẫn cái tật hay nghĩ lung tung khi đi trên đường _ những chuyện vui buồn mỗi ngày thì nhiều ,những mất mát thì cũng không ít, có những mất mát chỉ làm mình nuối tiếc , có những mất mát làm mình đau lòng ….và mất mát nào thì cũng không thể nào lấy lại được , nghiệm ra một điều : hạt cát nhỏ thế vẫn đủ để “làm cay lòng mắt” nên đôi khi chỉ một phút vô tình , chỉ vì những điều nhỏ nhoi, không đáng ta lại làm mất đi nhiều điều ta đã từng gìn giữ nâng niu …Có cảm giác vừa đánh mất một cái gì thân thuộc lắm .



Lâu lắm chúng tôi không đến Hoa Sứ . Một không gian vẫn thật quen .Một không gian không có mùi hoa . Một không gian gần và gợi lại nhiều điều , nhiều người trong đó có những điều , những người có khi đã trở thành dĩ vãng . Thật lòng tôi cứ thấy lòng buồn khi nói chuyên với bạn bè về điều đó . Nỗi buồn dường như cũng chẳng ở lâu , chúng tôi lại cười , lại trêu chọc nhau , những người đã đi qua một quãng đường khá dài của cuộc đời dâu bể bỗng dưng như trẻ lại , bỗng dưng lại hồn nhiên cười , hồn nhiên nói …hồn nhiên yêu thương.



Cơn mưa đến ngay khi chúng tôi nhập tiệc và kéo dài cho đến lúc chúng tôi về vẫn chưa dứt . Hôm nay chỉ có một mình Khánh là người đặc biệt nhất trong đám phụ nữ lố nhố chúng tôi . Khánh thường chỉ cười _ cười rất hiền _ đôi lúc thêm vào vài câu vu vơ , kể cả lúc bị bắt làm người mãu chụp hình với quý bà vẫn chỉ lỏn lẻn cười .Tôi quý Khánh bởi những điều như thế .


Lâu lắm mới gặp Lặng Yen _ Lặng Yen mà uống tí vào là bỗng dễ thương vô cùng , nói cười như trẻ con . Chị Hà gầy đi chút xíu có lẽ vì cơn bệnh vài tuần trước . Ngọc Yến chậm rãi trong từng câu nói , chỉ khi Yến cười bật thành tiếng tôi bỗng thấy một Yến khác hơn :trẻ trung , cởi mở.. Khúc Thụy Du kiệm lời , chỉ nghe anh chị nói rồi cười ké . Ai cũng ly sóng sánh bia vàng chỉ có tôi là nước ngọt … đôi khi tôi cứ tự hỏi mình : gặp biết bao buồn đau cay đắng trong cuộc đời vẫn cười như trẻ thơ … sao có chút vị đắng của bia tập hoài không biết uống …, thấy bạn bè lúng liếng miệng cười đỏ hồng men say … mới thấy mình ngu hết biết !!!! ( hà hà …lâu lâu tự mắng mỏ mình cái ) . Bữa tiệc vắng MM vì nhỏ bận việc , tôi tin có mặt MM, niềm vui sẽ dâng lên một tí .Bạn bè tôi đấy , họ sánh vai tôi cùng bước ra từ một nơi không có âm thanh vang dội chỉ có tiếng thầm thì của chút lòng , chút lãng đãng của cơ duyên và nó trở thành một cái gì luôn làm minh nhơ nhớ nếu lâu không gặp .


Chúng tôi ra về khi vẫn còn cơn mưa nhỏ mà dai dẳng . Ai cũng bảo : “Gió mặc áo mưa vào đi !” ._ tôi là người luôn được dặn dò ân cần nhất mỗi lần chia tay , có lẽ bởi nhà tôi xa nhất , có lẽ bởi tôi về một mình . Tôi không thích mặc áo mưa … và bỗng dưng cũng thèm lội mưa đêm Saigon nên khoác cái áo khoác vào là tôi lên xe mặc lời trêu chọc, áy náy của bạn bè . Bây giờ thì ….. “ chỉ mình em bé nhỏ liêu xiêu lặn lội phố …” rồi đây.


Tôi đi giữa cơn mưa đêm Saigon _ một mình _ chỉ một chút là hơi lạnh bỗng thấm vào đôi bàn tay cầm lái . Mưa nhỏ , những con đường lấp loáng đèn vàng , tôi ngước nhìn hai hàng cây âm âm giữa cái bóng tối của đêm và cái màu xanh nhờ nhờ của lá . Nhìn ai cũng áo mưa , mình như con điên đi giữa phố . Về qua nhà Kim Anh ,nhìn vào thấy thấp thoáng cái bàn thờ của nó … bỗng nhói lòng _ Kim Anh là một mất mát luôn làm tôi nhói lòng mỗi khi nhớ tới .

Tôi đủ ướt và lạnh khi về đến nhà để lại nghe tiếng cằn nhằn của mẹ : "Lại lười mặc áo mưa !!!!".

Ngày lại qua......Một ngày mưa qua phố

     DSC07489.jpg picture by ha_dung542299
LYên - chị Hà - Yến - gió - KT Du - Khánh

DSC07456.jpg picture by ha_dung542299
Phụ nữ ta đều đẹp , chỉ có Khánh là rầu thấy ớn !

     DSC07475.jpg picture by ha_dung542299Tám mắt cùng nhìn về một hướng

DSC07469.jpg picture by ha_dung542299
                                                                             
Gió với Chị Hà


     DSC07474.jpg picture by ha_dung542299
Gió và Ngọc Yến


DSC07464.jpg picture by ha_dung542299
Tự khen cái đi ... năm chị em mình đều đẹp !!!


     DSC07461.jpg picture by ha_dung542299
Gió và Lặng yên .... Thắm thiết sợ luôn !


DSC07487.jpg picture by ha_dung542299
Sợ Yến quá !!!!! Nhưng chụp đại


       DSC07494.jpg picture by ha_dung542299
Mỗi người một vẻ ... 10 phân vẹn 10 !!!

  Viết cho Hoa Sứ và bạn bè tối 6.9.09

Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2009

Giữa sắc rực hồng ...nhớ một sắc xanh xưa .


 

Saigon không có mùa thu , không có heo may và tôi _ người đi qua nhiều lần cái cảm giác “ lòng náo nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường” cũng chẳng còn cái cảm giác tinh khôi của ngày đầu năm học .


Tháng chín … nắng chừng như đi vắng , trời Saigon lúc nào cũng như rưng rức nước . Sáng nay , trời mưa nhỏ trước khi tôi rời khỏi nhà, tưởng sẽ lại băng mưa để đến trường ….. nhưng rồi mưa tạnh , trời không trong xanh và nắng nhàn nhạt buồn buồn .


Tôi bắt gặp cái sắc đỏ trong cái áo dài mới của mình ,cái sắc đỏ lấp loáng khắp nơi trong ngôi trường khang trang mà tôi vẫn còn cái cảm giác mới mẻ , phân vân. Một buổi lễ khai giảng hoành tráng được đặt hàng từ A đến Z với một công ty tổ chức chuyên nghiệp , với giàn nhân viên lễ tân cũng đỏ trong từng cm , khách đa số là những người có chức danh trong xã hội và là những người giàu có , chỉ thấy giàn xe bốn bánh là ngợp cả mắt, khó cả thở … Ngồi giữa cái sắc đỏ rực kiêu hãnh tôi bỗng rưng rưng nhớ một sắc xanh thân tình chưa đủ vợi trong lòng mình một nỗi quên ….


Nhớ màu xanh biêng biếc lấp loáng nắng của khoảng sân chơi rộng rợp bóng cây, nhớ cây bàng đẹp lá xanh , lá đỏ xòe tán rộng hứng gió trời , nhớ lũ học trò thân yêu với màu áo đồng phục xanh mát mắt trong veo trong từng cái nhìn , từng tiếng cười khúc khích , nhớ những dãy hành lang dài lúng liếng những chậu hoa cỏ đơn sơ , nhớ đồng nghiệp xưa người còn kẻ mất …..Một sắc xanh đơn sơ , gần gũi , quen thuộc với tôi hết một phần đời đủ vui , buồn , hạnh phúc , thương đau , hài lòng , thất vọng ….đủ để dù lòng có chật chội ngổn ngang vẫn cứ nao nao từng nỗi nhớ .



Tháng chín , ừ thì hết rồi cái thứ trong trẻo của tâm hồn giấy mới , hết rồi cái thứ lấp lánh trong cái nhìn tinh mơ , hết rồi những bước chân nao nức của ngày cuối thu đến lớp .
Tháng chín , ừ thì dù đỏ hay xanh , dù giàu hay nghèo, dù có cuộc đời nhọc nhằn hay hạnh phúc thì lũ trẻ luôn luôn là hình ảnh trong sáng đáng yêu nhất sẽ luôn đọng lại trong một đời nghề ngắn ngủi và một đời người dai dẳng những âu lo của tôi và nhiều người khác .


Tháng chìn …Saigon không có sắc thu… và tôi , giữa sắc rực hồng của ngày đầu năm học bỗng mềm lòng nhớ một sắc xanh xưa….



Xem xiếc


Tập làm xiếc


Trong veo


Học sinh trung học cơ sở


Thân thiện


Áo mới


Đỏ rực áo dài...


Sắc xanh ngày bế giảng năm học cũ


Học trò cũ


Sân trường cũ


Gốc bàng cũ...




Viết cho ngày 5.9.2009
Đọc tiếp ...