Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2009

Đêm thấy ta là thác đổ...



Tôi yêu nhạc Trịnh và ĐÊM THẤY TA LÀ THÁC ĐỔ là một trong những bài tôi thích .Những lúc lòng bỗng dưng buồn quá tôi lại thích nghe lại bản nhạc này . Hôm nay cũng thế .



Một đêm bước chân về gác nhỏ ...

Photobucket




Chợt nhớ đóa hoa tường vi
Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ
Giờ đây đã quên vườn xưa


Một hôm bước qua thành phố lạ
Thành phố đã đi ngủ trưa

...Photobucket


Đời ta có khi tựa lá cỏ
Ngồi hát ca rất tự do


...............


Nhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà
Từ những phố kia tôi về ...
Photobucket



Ngày xuân bước chân người rất nhẹ ,
mùa xuân đã qua bao giờ.
Nhiều đêm thấy thác đổ...
Tỉnh ra có khi còn nghe.





Một hôm bước chân về giữa chợ
Chợt thấy vui như trẻ thơ
Đời ta có khi là đốm lửa
Một hôm nhóm trong vườn khuya


..Photobucket



Vườn khuya đóa hoa nào mới nở
Đời tôi có ai vừa qua
Photobucket


Nhiều khi thấy trăm nghìn nấm mộ
Tôi nghĩ quanh đây hồ như




Đời ta hết mang điều mới lạ
Tôi đã sống rất ơ hờ....




Lòng tôi có đôi lần khép cửa
Rồi bên vết thương tôi quỳ...




Vì em đã mang lời khấn nhỏ
Bỏ tôi ... đứng bên đời kia






NHẠC : Trịnh Công Sơn
CA SĨ:   Khánh Ly
HÌNH :  Google


Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2009

Muộn rồi đấy người ơi !!!



NGHIÊN CỨU VỀ HÀNH VI ĐẠO
ĐỨC CỦA SINH VIÊN

41% sinh viên không thích cao thượng …
Có 36% SV đồng ý rằng làm việc theo lương tâm sẽ bị thua thiệt ,39% cho rằng tự do không phải là điều ai cũng cần.


“41% sinh viên không thích cao thượng “_ cái tít làm tôi hơi bị shock _Bài viết đăng trên báo Pháp Luật ngày 22/6/09 xin được giới thiệu cùng các bạn .
...............

Đây là một bài viết nói về một đề tài nghiên cứu của Tiến sĩ tâm lý học Huỳnh Văn Sơn: “Sự lựa chọn các giá trị đạo đức- nhân văn trong định hướng lối sống của sinh viên ở một số trường Đại học tại thành phố HCM trong giai đoạn hiện nay” , đây là đề tài nghiên cứu cấp bộ đã được hội đồng khoa học phản biện đề tài đồng thuân đánh giá cao .Đề tài nghiên cứu đã cho thấy diện mạo SV hiện nay còn nhiều dao động, chưa rõ ràng trong việc lựa chọn lối sống và các giá trị đạo đức nhân văn

LÀM THEO LƯƠNG TÂM SẼ BỊ THUA THIỆT:

Một tỉ lệ khá cao , 31% sinh viên chấp nhận việc hành động mà không quan tâm xem mình có ảnh hưởng đến người khác hay không. Ngoài ra có 32% SV chấp nhận hành vi vô ơn, không xem đó là chuyện phi đạo đức . Hơn nữa còn khá nhiều thái độ tiêu cực tồn tại trong SV . Cụ thể : 39% SV chấp nhận rằng tự do là một điều không phải ai cũng cần và mơ ước ; 43% SV chấp nhận rằng có hòa bình thì không chắc rằng lúc đó con người sẽ vô cùng hạnh phúc.

Một tỉ lệ khá cao là 41% SV đồng ý không nhất thiết phải sống cao thượng vì đôi khi cao thượng lại là mù quáng, 36% đồng ý làm việc theo lương tâm sẽ bị thua thiệt và 28% có tư tưởng trả thù , báo oán. Bên cạnh đó có 18% SV chấp nhận đưa lợi ích cá nhân lên trên hết và không bao giờ quan tâm đến ai nếu không liên quan đến mình.
Trong phạm vi quan hệ gia đình có đến 60% SV đổ mọi trách nhiệm nuôi dạy con cái lên cha mẹ mà không thừa nhận trách nhiệm của chính bản thân những người con.

NHIỀU KHI CHẤP NHẬN HÀNH VI TIÊU CỰC:

Kết quả nghiên cứu còn cho thấy SV tự đánh giá về hành vi của mình trong việc lựa chọn các giá trị đạo đức nhân văn. Trong đó hàng loạt hành vi như : xếp hàng nghiêm túc nơi công cộng, nhường chỗ trên xe buýt cho người già và trẻ em, tự nhận khuyết điểm và nói lời xin lỗi, kiềm chế và tránh xúc phạm người khác, bảo vệ và trồng cây xanh, giúp người khác dù biết thiệt hại… thì lại không có hành vi nào được SV xếp vào mức rất thường xuyên thực hiện.


Nhiều hành vi tiêu cực cho thấy SV đôi khi hoặc nhiều khi thực hiện như : nói xấu người khác, tiêu xài lãng phí, trễ hẹn , gian lận và mưu mẹo trong thi cử, chưng diện lòe loẹt, nhậu nhẹt nói tục, chửi thề, xem thường người khác , cãi vã với cha mẹ, vô lễ với thầy cô và người lớn tuổi, đánh nhau , phá hoại môi trường ,sai giờ , xả rá bừa bãi, trộm cắp , mê tín dị đoan, rủ bạn bè xem phim sex, sống thử
                                                                                                Trương Hiệu



Những con số không vui , những con số nói lên nhiều điều tuy đã phần nào biết mà vẫn làm tôi bất ngờ . Điều đáng tiếc là công trình nghiên cứu không nêu ra được nguyên nhân tại sao những người trí thức trẻ bây giờ lại như thế .


Tôi chạnh nghĩ đến thế hệ chúng tôi cái thời đã xa . Cái thời mà mọi giá trị đạo đức cứ xanh tươi niềm tin . Chung quanh chúng tôi là ông bà ,cha mẹ , thầy cô , là chị Ba tàu hũ, cô Bảy hàng rong cứ hồn hậu giữa đời , cứ vất vả trong cái thật thà , lễ nghĩa .Cái thời mà những bài học đạo đức trong nhà trường và cuộc sống cứ hòa lẫn vào nhau như bản giao hưởng tuyệt vời .Cái thời mà anh chàng hippi tóc dài , quần loe đúng ở góc đường vẫn hiền lành như một chàng lãng tử . Cái thời không có nhiều những “người nhớn” làm bậy , tham ô vơ vét , ích kỉ , thực dụng như bây giờ.Cái thời mà những người trẻ chúng tôi không được dạy phải yêu một hình ảnh lý tưởng nào …mà lòng vẫn xanh ngời lý tưởng ,mà lòng cứ rời rợi ý nghĩa của những bài học làm người .Cái thời mà những cái xấu không trở thành “bình thường” như hiện nay


Tôi chạnh nghĩ và thương những người trẻ bây giờ .Họ nghĩ và sống như thế là điều tự nhiên thôi . Chung quanh họ có quá nhiều những minh chứng cho một sự tồn tại , cho cuộc sống “vinh thân phì da”, trong khi những bài học đạo đức trong nhà trường lại quá mỏng ,quá xa vời với cuộc sống và khi thế hệ đi trước không là tấm gương trong sáng thì đừng đòi hỏi thế hệ đi sau là một hình ảnh trong lành Trách người nhỏ một phải trách người nhớn mười .



Sẽ có người bảo : thì nhà trường và gia đình vẫn dạy chúng những điều tốt đấy thôi . Vâng ,nhưng những bài học trong nhà trường không minh chứng được điều gì , không đủ sức thuyết phục những người trẻ khi họ bước vào cuộc đời với muôn vàn thử thách . Bài học cay đắng và hạnh phúc ở đời sẽ dạy họ nhiều hơn , thực tế hơn những gì mà nhà trường và gia đình dạy họ .Chung quanh họ có bao điều chứng minh “đôi khi cao thượng lại là mù quáng…” .Và họ tìm con đường đi an toàn , thuận lợi nhất như cha anh , cô chú họ đã chọn đấy thôi.



Cũng lo đấy phải không ? Đất nước sẽ thế nào với những con số như thế trong một cộng đồng nhỏ những người trí thức trẻ cả nước ? Những người chủ đất nước mai sau sẽ làm gì đây . Tôi không thể hình dung được một đất nước sẽ sánh vai cùng các cường quốc năm châu bằng suy nghĩ , nhân cách của những người trẻ mang những thông số đáng buồn như thế !!!



Có lẽ nhiều "người lớn" và nhiều "người làm lớn" phải vắt tay lên trán thôi …muộn rồi .



Đọc tiếp ...

Vũ điệu tháng sáu...



Ngày tinh khôi....
Buổi sáng im lặng đến thế . Không có cái thứ xúng xính của niềm vui , không có cái chao chác của nỗi buồn , không có những nụ cười nhàn nhạt , không có cái rưng rưng của cái chớp mắt nhanh . Ngày tinh khôi và trong trẻo đến gần như trống rỗng ,không hẳn đã là ngày bình yên . Lại cứ thèm một chuyến đi , một mình _ trở lại bệnh cũ _ . Đôi khi thế, cứ thèm một mình ở một chốn thật lạ , một phố thị hơi im ắng , một bãi biển vắng người , một quán cà phê lơ thơ vài khuôn mặt lạ . Lại chán những thứ quá quen , lại chán những gì phải nhìn ngó , tiếp xúc hàng ngày , lại chán phải loay hoay với những cái khúc khuỷu của lòng mình , lại chán mình đến thế … nhưng ngày thì cứ tinh khôi.


Tháng sáu …hay có những ngày nắng trong , nắng mơn mởn cái màu vàng ong ong tơ nõn , nắng căng phồng cái thứ màu vàng con gái ,nắng trêu ngươi màu lá xanh ,nắng chế diễu những cái khẩu trang dễ ghét , nắng níu những sợi tóc bay giấu trong những cái nón bảo hiểm lạnh lùng . Nắng tháng sáu ….vàng cả những nỗi nhớ bất chợt khi ngang phố đông . Nắng chỉ kịp xun xoe , đưa đẩy chút tình rồi lại trốn trong những tán cây xanh thập thò nhìn những cơn mưa bất chợt giận hờn phụng phịu. Tháng sáu …nắng vàng ơi , đi đâu mà vội nhỉ ?


Tháng sáu …hay có những cơn mưa chiều và lặng lẽ vào đêm .Đêm trơ mắt nghe mưa , nghiêng đầu nhìn cái ngõ nhỏ thành dòng sông uốn khúc ,nhìn những đường dây điện giăng ngang những mái nhà , nhìn bóng lá âm âm đón những giọt trời , nhìn lòng ta hoang hoải , nhìn đêm sâu khắc khoải đợi ngày …. “Tháng sáu , mưa , nếu trời dừng mưa và anh đừng nhớ …anh còn biết làm gì…” Anh làm gì thì em không biết nhưng em thì thèm khóc quá chừng , muốn nói với cái ông thi sĩ của bài thơ mưa này như thế hết sức !!! Không nhớ thì còn biết làm gì …? Uh , không nhớ thì còn biết làm gì ????


Tháng sáu…hay có những nỗi buồn lưng lửng ,làng nhàng , những nỗi buồn không hẳn buồn và chắc chắn không phải vui , những nỗi nhớ ghé qua lòng gõ nhịp … thánh thót như tiếng dương cầm nghe mưa .

Tháng sáu ngày đi qua , đêm đi qua , đời đi qua , người đi qua , ta đi qua …. Tất cả đi qua … chỉ có cái thứ tinh khôi của đất trời ở lại ..với hư không .


(*)Một cái tản hơi điên điên...


Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2009

Những giấc mơ phiêu lãng


Chúng tôi rời Huế để đến Quảng Bình buổi trưa .
Con đường dài , thấm mệt . Tôi ngồi nhìn qua khung cửa kính xe , những thị trấn , phố thị buồn buồn, uể oải lướt qua . Thỉnh thoảng có cơn mưa nhỏ , rồi lại tạnh , mưa ,rồi lại tạnh .Xe chạy qua những địa danh thật quen như một nhắc nhớ rồi lại lãng quên ngay.


Chúng tôi ghé Thánh địa La Vang , ngôi nhà thờ xưa còn nguyên dấu tích thời lửa đạn ,đẹp hoang tàn .Đức Mẹ La Vang hiền lành nhìn buổi trưa nắng tràn lên khắp khu thánh địa .Đây là ngày nắng mưa dở chứng nhất trong chuyến đi . Lên xe , chúng tôi tiếp tục đến Thành cổ Quảng Trị , tôi không ấn tượng lắm khu di tích này nên chỉ ngồi trò chuyện với vài người bạn ngoài cổng thành .



Xe đi qua dòng Bến Hải hiền lành chẳng có vẻ gì là một con sông đã từng là chứng nhân của một sự chia cắt dai dẳng , chiếc cầu Hiền Lương như tư lự dưới buổi chiều tàn . Bất chợt, tôi thấy buổi chiều đọng lại trong cái nắng hiu hắt cuối trời loang xuống dòng sông cái thứ ánh sáng như dát bạc , tôi đưa máy chộp lấy buổi chiều qua tấm kính xe , buổi chiều đẹp đến nao lòng . Chỉ tiếc tay nghề mình quá non , chiếc máy lại không chuẩn nên buổi chiều trong ảnh chưa thực là cái buổi chiều tuyệt đẹp đã lướt qua chuyến đi của tôi .


Cầu Hiền Lương bên dòng Bến Hải lịch sử



Bất chợt ... chiều





Chúng tôi đến thành phố Quảng Bình buổi chiều . Khách sạn chúng tôi ở cạnh dòng sông Nhật Lệ . Tôi không tưởng tượng nổi thành phố lại vắng đến thế …cứ như câu hát : “một hôm bước qua thành phố lạ …thành phố đã đi ngủ trưa” nhưng chúng tôi đang ở Quảng Bình buổi chiều …Quảng Bình buồn hơn một buổi chiều tàn . Khách sạn chúng tôi ở là Khách sạn Cosevco Nhật Lệ _ một khách sạn 3 sao hẳn hoi mà chất lượng phục vụ tệ không tưởng được _ Thôi thì coi như một trạm dừng chân để trưa mai chúng tôi trở lại Huế trước khi về Đà Nẵng đáp máy bay về Saigon .


Quảng Bình đêm

Dòng sông Nhật Lệ buổi tối thật êm ả ,tôi yêu ngọn đèn nhỏ được cắm trên một cái lưới đánh cá mà người dân ở đây gọi là cái rớ . Đêm xuống dần , ngọn đèn nhỏ càng cô độc hơn giữa mênh mông sóng nước . Dọc bờ sông có những ngọn đèn vàng làm những chiếc lá đỏ quạch ngộ nghĩnh , ánh trăng non lấp ló như đùa . Chúng tôi đến thăm tượng mẹ Suốt …bức tượng chừng như cũng mang vẻ chịu dựng buồn buồn như thành phố Quảng Bình về đêm . Buổi sáng hôm sau ,tôi dậy sớm, nhìn bình minh trên sông Nhật Lệ đẹp đến chao lòng .

Ngọn đèn cô đơn trên sông Nhật Lệ


Bình minh trên sông




Chúng tôi đến Phong Nha ngay buổi sáng hôm ấy .Phong Nha đẹp tuyệt vời .Hai bên bờ sông Son cỏ cây xanh biêng biếc , những làng xóm bé tí xa xa ,Những ngọn núi sừng sững càng làm những ngôi nhà bé tẹo một cách tội nghiệp. Một ngôi giáo đường vàng lẩn khuất trong những lùm cây xanh bỗng làm tôi thích thú, tôi đưa máy bấm zoom và chộp lấy cái thứ vàng như tơ của màu vôi chen giữa màu xanh của lá .



Non xanh nước biếc


Ngôi giáo đường vàng


Trời tối om om khi thuyền dần trôi vào động qua cái cửa nhỏ , có cảm giác ta đang đi vào địa ngục .Chỉ khi từ trên những vách đá xuất hiện những ngọn đèn nhiều màu mới nhìn thấy mờ mờ mặt nhau . Một khung cảnh kì bí , những khối thạch nhũ nhiều hình thù kì quái đến bỗng dưng tôi thấy mình nhỏ bé và có cảm giác sờ sợ lạ kì , chúng tôi rời động khi đủ thấm mệt .



Trong động Phong Nha



Chúng tôi từ giã Quảng Bình … thành phố đang ngủ trưa , chỉ có cái nắng miền Trung rát bỏng chấp chới ngoài khung cửa kính ô tô.Chuyến bay từ Đà Nẵng về Saigon trễ hơn dự kiến 15 phút , khoảng 19 giờ mới cất cánh


Tôi ngồi nhìn qua cửa kính máy bay .Vài cụm mây trôi chậm tiễn đưa chiều .Trời tối dần , phía dưới là vùng nước biển lốm đốm những ánh đèn vàng của những con tàu, từ xa nhìn như một bầu trời lấp lánh sao ở là là phía dưới , là những phố thị loang loáng những con đường uốn lượn bởi ánh đèn của trăm ngàn thứ xe đang chuyển động . Saigon thân thuộc hiện ra trong trẻo trời đêm . Tôi rơi vào trạng thái mê mê suốt chặng đường xe chở từ sân bay Tân Sơn Nhất về nhà .


Chuyến đi kết thúc . ….Những chuyến đi mênh mang nắng , gió và thơm ngát những giấc mơ . Tôi lại bắt đầu một giấc mơ phiêu lãng khác ...

Photo by Gioheomay
Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 23 tháng 6, 2009

Hình như ...nắng thủy tinh


Nắng Saigon hôm nay đẹp quá …cái thứ màu vàng non nớt , trong trẻo , tinh khôi cứ hồn nhiên ôm lấy phố đông . Tháng sáu , đi suốt các con đường quen , tôi vẫn không bắt gặp một cây phượng vĩ nào làm tôi dừng xe ngước nhìn cái màu đỏ đến chao lòng  như cái thời xa lắm . Tôi ít về Saigon buổi trưa thế này .Sáng nhận tin nhắn của bent  “10g30 Serenade Ngô Thời Nhiệm nghe chị” thế là tôi đi . Mùa hạ hôm nay dịu dàng kì lạ trong cái màu nắng thủy tinh , vâng , nắng thủy tinh .

Serenade vẫn còn đông dù đã vào trưa .
Tôi và bent chọn chỗ ngồi trên gác , ngoài hành lang. Tôi ngồi nhìn những tán cây xanh , khoảng trời lấp ló , nhìn bent cười hiền và thấy lòng thanh thản . Chỉ chút xíu thì Uyển Văn và Khói đến .Chị em ngồi tán chuyện , cười loang cả cái không gian xanh biếc . Tôi nhìn LUV , nhìn bent , nhìn Khói _ những người bạn nhỏ của tôi _ những người tôi đã từng chia sẻ một phần cái khoảng tối tâm hồn mình _ những người luôn mang mang những góc khuất của riêng mình  mà đôi lúc vẫn đa đoan thêm chút ưu phiền của bè bạn , những người trong số rất nhiều những người bạn của cái thế giới nhỏ mỗi ngày tôi loay hoay cười khóc , vui buồn . Tôi yêu họ biết bao !!!

Chúng tôi đi tăng hai sau chầu café, có thêm cô bạn Thỏ _ Thỏ xinh và trẻ hơn tôi nghĩ .Cô nhỏ cứ ôm tôi gọi : “chị Gió” .Tôi chưa bao giờ chưa biết Thỏ , cô bé cứ như cô em gái mà tôi gặp lại sau một chuyến xa nhà .Chúng tôi hát hò , trò chuyện , trêu ghẹo nhau và uống . Tôi vốn không biết uống bia, thế mà cũng nhăn mặt hết nửa chai , tôi cứ tự hỏi : bia đắng thế chẳng có gì ngon sao đàn ông thích bia bọt thế nhỉ ? . Úi chà , khoản này không sao hiểu được , biết đâu họ thích cái đắng của bia ? Suy cho cùng con người đâu chỉ lao vào những chốn ngọt ngào !!!

Chúng tôi chia tay nhau , Khói đưa Uyển Văn ra bến xe để trở lại Trà Vinh , bent và Thỏ ai nấy  trở về với công việc của mình . Tôi lại một mình về như vẫn thường như thế .

Saigon vẫn còn lúng liếng cái thứ nắng trong veo , nắng thủy tinh …hình như thế … nắng thủy tinh.

P1020931.jpg picture by ha_dung542299
Uyển Văn , Gió , Thỏ

P1020935.jpg picture by ha_dung542299
Thỏ hát , sao mặt Khói đờ đẫn thế nhỉ ?

P1020926.jpg picture by ha_dung542299
Lê Uyển Văn và chị Gió


Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 22 tháng 6, 2009

Những người thú vị



Đây không phải là truyện ngắn đầu tiên của tôi ,nhưng lại là truyện ngắn đầu tiên tôi viết về thế giới blog khi chỉ bước vào đây có vài tuần , lại là entry tôi nhận được nhiều comment nhất trong thời điểm đó _33 cái com_ Một entry tôi không cần phải cố gắng , không phải gồng mình viết . Nhân vật và hướng phát triển câu chuyện nảy sinh khi tôi đang chà nhà tắm và sau đó tôi viết trong vòng 2 giờ vừa viết vừa sửa . Nhiều bạn trẻ của tôi thích nó vì nó gần với thế giới của những blogger . Chiều nay một trong những người bạn ấy nhắc lại câu chuyện này ... tôi chợt muốn giới thiệu lại một chuyện tình trong thế giới chúng ta đang loay hoay với nó mỗi ngày , mong sẽ nhận những chia sẻ của các bạn.

.......................................................
Sáng nay tôi đọc được một bài về cuộc sống online và offline trên blog một người bạn và truyện ngắn NHỮNG NGƯỜI THÚ VỊ ra đời . Có thể nó không hay , có thể nó còn dở nhưng tôi muốn gởi đến tất cả những bạn bè tôi trong cuộc sống này một một cái nhìn thân thiện , một nụ cười ấm áp dù nó thật hay ảo , dù nó online hay offline .Tôi tin điều quan trọng vẫn là tôi và bạn đã gặp nhau .. điều đó là một hạnh duyên . ( Tôi yêu từ Hạnh Duyên tôi nhận được từ một người bạn trên blog ) 

 



Nàng là một người thú vị , có những lúc nàng mềm mại như chiếc khăn lụa, hiền lành như chút nắng ban mai nhưng cũng có những lúc nàng bướng bỉnh, ương ngạnh như một con hổ con . Nàng còn là một người cả tin , nàng tin cả vào những điều mọi người cho là ảo ví dụ như cuộc sống online trên internet . Nàng làm một công việc gì đấy có liên quan đến kinh doanh mà anh không biết rõ , anh cũng chẳng quan tâm đến điều đó , anh cũng chẳng cần phải gặp nàng , anh tin nàng cũng xinh xắn , dễ thương vừa đủ để thỉnh thoảng anh mơ mộng trong những tối nằm nhà click chuột trò chuyện với nàng . Anh chỉ biết nàng là tổng thể của những điều mâu thuẫn đôi lúc làm anh bực mình nhưng đôi lúc cũng làm anh thích thú .


Anh cũng là một người thú vị không kém , anh là phó phòng kinh doanh của một công ty . Anh cao lớn ,đẹp trai đủ mềm lòng những người con gái non tơ đến những phụ nữ xồn xồn . Ngược lại với nàng, anh không tin vào điều gì kể cả những điều thật nhất ví dụ như tình yêu . Anh trải qua nhiều mối tình , họ yêu anh ,chắc anh cũng đã từng yêu họ nhưng rồi tất cả đều trôi tuột như những cơn mưa , tất cả đều không làm anh nuối tiếc hay buồn tình đến độ phải nốc rượu thâu đêm như một vài thằng bạn của anh .


Anh kiêu hãnh , điều đó ai cũng biết , hầu hết những người phụ nữ đã từng làm việc với anh đều có những phút xao lòng vì những lời tán tỉnh nửa đùa nửa thật, vì cái nhìn dịu dàng của anh trừ một người- trưởng phòng kinh doanh - sếp anh- .Mà anh cũng chẳng ưa gì cô ta , cái khuôn mặt khá xinh nhưng cứ lạnh như tảng băng , đôi mắt nhìn thẳng không chút bối rối cho dù có chạm vào cái nhìn đầy quyến rũ của anh , đôi môi mềm cứ mím chặt , thỉnh thoảng chỉ nói với anh những câu ngắn vừa đủ để anh hiểu phải làm gì rồi lại lạnh lùng nhìn xuống tập hồ sơ như không hề có anh ở đó . Cô ta nhỏ hơn anh vài tuổi, mới về công ty được hơn một năm , nghe đâu cũng gần sang nước ngoài tu nghiệp gì đó , anh luôn đợi chờ ngày đó . Công việc của anh tạm ổn , anh chưa từng khát khao cuộc sống gia đình . Anh tự do.



Anh và nàng quen nhau đã gần một năm qua thế giới ảo của internet . Anh làm blog một phần để trao đổi kinh nghiệm kinh doanh , một phần cũng để viết lại những thứ linh tinh anh bắt gặp hàng ngày, trong đó có cả entry anh viết cho tảng băng xinh đẹp trưởng phòng bằng những lời cay độc nhưng chắc chẳng bao giờ cô ta đọc được, cô ta là người của công viêc, cô ta là một người hoàn toàn nhạt nhẽo .


Có lần trong Quick comment của anh có một lời nhắn nhỏ “ Chào người thú vị! hôm nào rảnh mời bạn ghé nhà tôi “ . Avata là chiếc khăn choàng ca rô vơí cái nickname cực ngắn Carô , anh nhấn chuột và chẳng biết gì thêm ngoài những bài thơ ngắn dễ thương , những entry viết cho mưa ,cho nắng mềm mại rất ư là phụ nữ , anh comment một hai bài gì đó và hai người quen nhau .


Mỗi buổi tối anh luôn để chế độ Yahoo Messenger Online, câu chuyện của anh và nàng lúc đầu chỉ là những câu chuyện vớ vẩn ,chuyện trời đất , chuyện nắng mưa ,mỗi ngày anh lại phát hiện ở nàng nhiều điều thú vị , nàng luôn phản biện , luôn đặt cho anh nhiều câu hỏi khó khăn ,những câu hỏi luôn làm anh phải tự vấn lại mình , thỉnh thoảng lại cào khẽ vào tính tự phụ của anh bằng những vết cào của một cô cọp cái , dần dần những câu chuyện cũng chuyển sang màu sắc khác , anh bắt đầu ve vãn nàng bằng những lời thương nhớ, anh biết anh nói dối và anh nghĩ nàng cũng biết . Anh còn tặng nàng cả những bài thơ tình sướt mướt trong blog vì anh biết ngày nào nàng cũng dạo qua blog anh và để lại một lời chúc nhỏ .Nhưng nàng vẫn hoàn toàn bí ẩn.


Anh đã quen sự có mặt của nàng trong cái thế giới nhỏ bé ấm áp này kệ cho nó ảo hay thật . Nhưng thỉnh thoảng nàng cũng giở chứng , nàng không thèm đếm xỉa gì đến anh , nàng biến khỏi thế giới blog vài ngày rồi đột ngột xuất hiện với khuôn mặt cười nhăn nhở trong online của anh .


Lần này nàng biến mất lâu nhất - hai tuần rồi - cứ thể như là nàng không hề có thật . Mỗi tối, anh lại loay hoay tìm cái khăn carô , cái click lạc lõng chơi vơi , dấu hiệu online của anh bỗng trở nên vô duyên , blog nàng trống không , một tấm màn đen thẫm hiện lên như một dấu chấm hết . Suốt hai tuần . anh cứ nghĩ vẩn vơ đến nàng -con cọp cái mềm mại – Anh bớt nói cười và bớt buông ra những lời tán tỉnh hơn ở nơi làm việc , anh ghét cay ghét đắng tảng băng trưởng phòng . Buổi sáng , cô ta đi qua bàn làm việc của anh , ném cho anh cái nhìn sắc lẻm khi thấy màn hình máy tính của anh hiện ra ô Yahoo Messenger , trời ơi anh thầm nghĩ, anh có thể đánh đổi tất cả để không phải nhìn thấy ánh mắt sắc như lưỡi dao của cô ta lần nữa .


Nàng biến mất thêm một tuần nữa , Ba tuần , bàn tay anh cứ chơi vơi trên bàn phím , cái click tẻ nhạt , anh chờ đợi nụ cười nham nhở nàng thường dùng khi xuất hiện . Nàng bặt tăm . Nàng ở đâu ? Đang làm gì ? Anh cứ tự hỏi mình như thế . Lần đầu tiên anh tin mình buồn khi nghĩ về một người phụ nữ mà lại là một người phụ nữ trong thế giới mà mọi người vẫn cho là ảo .


Sáng nay họp phòng , ban giám đốc trao cho anh quyền điều hành phòng kinh doanh thay cho tảng băng đi học ở nước ngoài . Tiệc chia tay diễn ra lúc 7 giờ tối ở nhà hàng để 11 giờ khuya cô nàng tảng băng lên máy bay . Anh thở phào nhẹ nhõm , không phải vì cái chức trưởng phòng anh vừa nhận mà vì anh biết từ nay anh không còn phải khó chịu vì cái nhìn sắc như dao của cô ta nữa . Buổi tối chia tay bỗng dưng cô ta thân thiện đáng yêu hơn .Cô bắt tay từng người cám ơn, từ biệt .Anh phát hiện bàn tay cô ta mềm và ấm , lần đầu anh thấy nụ cười trên đôi môi hồng , khác hẳn đôi môi mím lạnh lùng anh thường thấy hàng ngày , duy có đôi mắt .. sao cứ long lanh như sắp khóc khi nắm bàn tay anh ..


Tiệc tàn , vài người bạn rủ anh đi tăng hai khao lên chức , 12 giờđêm anh mới về đến nhà , bước chân anh nhẹ tênh , anh chợt nhớ nàng . Anh mở máy, Yahoo Messenger vừa hiện anh giật thót mình khi nhìn thấy nụ cười nhăn nhở không thiếu cái răng nào hiện ra . Nàng – con cọp mềm mại của anh – cái khăn ca rô của anh – Anh tìm tên nàng click chuột , im lặng . Nàng offline . Anh tìm cái khăn ca rô trong friend list , không có khăn , trên cái nick Caro quen thuộc ,avata bây giờ là khuôn mặt của tảng băng trưởng phòng với nụ cười tươi và đôi mắt dịu dàng như mùa thu nhìn anh ngân ngấn nước …..


Đọc tiếp ...