Thứ Hai, 30 tháng 3, 2009

Chủ nhật ....


Có hôm nào Huyền bảo tôi: “Chị xuống thử café Đổi Gió trong khu Nam Long xem …cũng hay lắm” .Nam Long là khu chung cư cao cấp được xây toàn những ngôi biệt thự tuyệt đẹp .Ở gần đây lâu rồi, cũng thường xuyên đi qua nhưng tôi chưa bao giờ ghé vào .Sáng nay ,tôi và Liên rủ nhau đi café và quyết định ghé vào Đổi Gió .


Buổi sáng chủ nhật trời trong veo , không khí ở Nam Long thật thoáng đãng , dễ chịu, bởi nó cách xa phố thị , xa những con đường rộng ồn ào.Tới đây ta có thể cảm nhận được cái không gian yên tĩnh , thanh bình bởi cái màu vàng nhạt của những ngôi biệt thự và cái màu xanh non của cây cỏ .

Đổi Gió nằm trên một khu đất rộng , sát con sông nhỏ hình như nhánh của sông Đồng Nai ., những khóm trúc , bãi cỏ xanh tạo không khí của một vùng quê yên tĩnh trái ngược hẳn những ngôi biệt thự sang trọng đóng cửa im ỉm .Khách không đông lắm , ngồi đây ta có thể phóng tầm mắt nhìn con sông lờ lững buồn buồn, thi thoảng có vài cái ghe nhỏ đi qua để lại tiếng máy xập xình cũng buồn như một điệu ru .


Liên rủ tôi qua bên kia sông ,tôi thật ngac nhiên bởi cái yên ắng và màu nắng thủy tinh của buổi trưa đẹp như thế . Có cảm giác nắng ở đây không có cái gắt gao, giận dữ của cái nắng ngoài kia - nơi con đường chính dập dìu xe cộ - Lòng chợt bình yên đến vậy …


Cám ơn mỗi sớm mai an lành như sáng nay

. .Cỏ xanh và trúc




..Những ngôi biệt thự màu vàng




.. Góc Đổi Gió




.. Một chuyến đò ngang








Sông bỗng buồn đến thế!!!




..



Mặt chính của Đổi Gió






.. .. Một chút gió đủ tóc bay...








Bên đường

Đọc tiếp ...

Một ngày cho hoa hồng ....



Hôm qua tôi dự đám cưới con một người bạn – người bạn mà chúng tôi thường gọi là Trần thi sĩ – anh Trần Anh. Với tôi, anh dường như có nhiều bí ẩn , cứ thi thoảng thấy xuất hiện trong QC của tôi những câu thơ ngắn một thời tôi thích , ít khi nào là một câu chúc nhỏ ta thường gửi cho nhau …rồi bẵng đi, anh biến mất như chưa từng có mặt trên cái thế giới lắm vui buồn này. Hôm nay tôi gặp anh – tóc muối tiêu , dáng thấp đậm , khuôn mặt phúc hậu ,nụ cười thân thiện và bừng bừng hạnh phúc . Tôi tin anh đã từng nhiều lần nhận hạnh phúc trong cuộc đời mình nhưng lần này là cái thứ hạnh phúc tràn đầy …vừa lòng nhất .



Tôi , Chị Hà , Ngọc Yến và bé út xinh xắn con gái Khánh _ Yến ngồi cùng bàn ..Như bao nhiêu cái đám cưới tôi đã từng dự ..cũng cười vui , nghi thức , cụng ly , chúc tụng . Hình ảnh cô dâu, chú rể dâng rượu giao bôi có lẽ là hình ảnh đẹp nhất , nó nhắc ta đến sự kết hợp , sẻ chia , mong nó sẽ là những kỷ niệm hai cháu mang theo mãi trong cuộc đời mình để mà yêu thương , nâng đỡ , để mà biết chia sẻ , thứ tha nhau , vâng tôi thầm mong thế . Nhìn Trần thi sĩ cùng phu nhân sóng đôi tiến về sân lễ tôi cũng tin rằng hạnh phúc của anh chị cũng là một tấm gương trong veo cho đôi trẻ dắt dìu nhau theo tới cùng .


Chúc mừng Trần thi sĩ , chúc mừng anh có rể hiền , chúc mừng hai cháu Thanh Thức _ Quỳnh Dung nắm tay nhau cùng tiến về phía trước, không có con đường nào có sẵn hoa hồng …mà ta phải trồng thôi , như bố mẹ các cháu đã trồng . Những đóa hồng sẽ tỏa hương cho những ai biết chăm sóc nó . Tiếc là không chụp được tấm hình nào của cô dâu chú rể - nhưng các bạn cứ tưởng tượng đi …rất tuyệt !

.. Photobucket .Trần thi sĩ và phu nhân tiến về sân lễ

Photobucket .Trần phu nhân - bé Hạ Huyền - Gió - Yến - chị Hà

Photobucket
Cùng gia đình hạnh phúc của Khánh _ Yến

Photobucket
.Ngọc Yến và Gió ...nhìn gì thế nhỉ ?

Chúng tôi rời đám tiệc khi không khí vẫn còn tưng bừng . Len qua những con phố đông của Saigon buổi tối , chúng tôi đến café Bích Hồng với đêm nhạc “ Tưởng nhớ Trịnh Công Sơn” . Quán nằm trong một cái hẻm nhỏ ở Quận 1 , khách đa số là những người trung niên và một số bạn trẻ yêu nhạc xưa . Không gian ấm cúng, đa số là khách hát, chúng tôi trôi theo những bản nhạc mang tính triết lý , tự sự , nhiều hình ảnh khói sương của người nhạc sĩ quá cố .

Cuối cùng là giọng hát của chủ nhân – ca sĩ Bích Hồng - Tôi nghe giọng chị ngân vang, cái không gian nhỏ bỗng lãng đãng như mây …Sống trong đời sống cần có một tấm lòng , để làm gì em biết không ? Để gió cuốn đi ..để gió cuốn đi …. Chị Hà hỏi tôi :“Tại sao lại có tấm lòng chỉ để gió cuốn đi há Gió ?” …Tôi cũng tự hỏi mình như thế . Uh , gió sẽ không thể cuốn tấm lòng trôi tuột vào hư không , mong rằng trong cuộc phiêu lưu với gió …tấm lòng sẽ nở những nụ hồng đẹp như một tình yêu !

Tôi lại về một mình suốt con đường nửa tối nửa sáng . 11 giờ ,trời không lạnh , ít gió . Saigon vẫn thức phía sau tôi....

.. Photobucket .Ngọc Yến cứ như tần ngần...

Photobucket
.
Gió vu vơ cười với chị Hà...

Chúc mừng ngày vui của con gái Trần thi sĩ - Trần Anh 28.3.09


Photo : Chị Hà

Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2009

Về thôi lòng ạ ....!





Tôi muốn giơ tay chào tháng ba …Chào những giọt nắng vàng ngúng nguẩy trên những sợi tơ trời mỏng tang , chào chút mưa thi thoảng giận hờn ngả xuống đời trăm ngàn giọt lệ , chào chút buồn rồi cũng phai phai ….Uh , thì chẳng có niềm vui nào ở bên ta mãi nên nỗi buồn cũng vu vơ tí chút , ray rứt bồn chồn tí chút rồi cũng phải phai phôi .


Sáng có công việc phải sang Quận 2 .Qua cầu Năm Lý, thoáng thấy những dề lục bình tím ngát trôi lững lờ , tôi tấp xe gần mé sông đứng ngắm dòng sông nước đục ngầu bập bềnh những dề lục bình hiền lành xuôi theo dòng , bỗng dưng thấy đời bình yên , bỗng dưng thấy lòng lành lặn ,bỗng dưng thèm cười với những giọt nắng ban mai lấp loáng trên những hàng cây ven sông .


Tháng ba sắp qua … Tháng ba bận bịu với nhiều công việc , tháng ba lây lất với nhiều nỗi buồn , tháng ba ngầy ngật với cơn bệnh vặt kéo dài đến phát ghét .Tháng ba, tôi cố thu xếp lại lòng mình mà chừng như vẫn còn bề bộn . Vâng, người ta không thể xếp lại hết những ân tình như xếp một cái khăn choàng đã quá cũ mèm rồi bỏ vào một góc lãng quên ... vì ngay cả chiếc khăn vẫn còn đó mùi hương xưa cũ, người ta không thể xếp nhỏ lại lòng mình để thả gió bay nên người ta vẫn cứ phải quay trở lại chốn bắt đầu ra đi để lại ngồi cười khóc .


Tháng ba nhé … chào em , chào cả cái tinh khôi, ngờ nghệch , chào cả cái ác độc, vô tình , chào cả lòng bao dung lẫn những ghét ghen, lừa lọc . Tháng ba sẽ qua …. Ta về thôi lòng ạ để kịp chào tháng ba mờ nhạt một nỗi buồn ….



Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 26 tháng 3, 2009

* Về thu xếp lại.....



Về thu xếp lại thôi ,chút vui ! Tiếng cười loang một thoáng rồi thôi , trả lại cho thinh không cái lặng lờ của trống rỗng .Đời có bao tiếng cười đủ đầy ắp một niềm vui ? .Ta về, gởi lại phía sau tiếng cười loang nắng . Nắng giờ cũng buồn như mưa.


Về thu xếp lại thôi , giấc mơ ! Giấc mơ lúng liếng cái màu xanh non của cỏ .Ta như chú dế nhỏ nằm nhìn bầu trời cao giăng ngang những sợi tơ trời mỏng manh . Về thôi dế ơi . Cỏ rồi sẽ ngả vàng .Đời không là những giấc mơ xanh mãi mãi


Về thu xếp lại thôi , đêm sâu ! Cái thứ bóng tối thăm thẳm cứ say lòng ta mãi , nhưng đêm rồi cũng sẽ tàn . Bình minh vỗ vào bóng đêm cái giật mình của ánh sáng . Ngày tràn ngập thanh âm, tràn ngập ảnh hình, tràn ngập tiếng cười, tiếng khóc, tràn ngập hạnh phúc thương đau. Ta cứ nghiêng xuống đời người để thấy lúng liếng đời ta...


Về thu xếp lại thôi, em yêu ! Hãy cứ mềm như cỏ hoa , dịu dàng như áo lụa . Hãy cứ mộc mạc như nắng , hãy cứ hồn nhiên như mưa , hãy cứ lãng đãng như gió thu .Những viên đá cuội chỉ đủ làm gót chân em rỉ máu …những viên đá cuội rồi sẽ rớt vào lòng biển khơi thăm thẳm ..


Về thu xếp lại thôi , lòng ta ! Không thể rong chơi như gió đi qua ngàn cỏ , không thể cứ ngoái lại nhìn con đường mình đã đi qua bằng đôi chân thơ trẻ , bằng lòng tin ngờ nghệch , bằng nụ cười tinh khôi . Không thể không tự dặn lòng mình :" về thu xếp lại thôi …ta nhé !"

* Lời bài hát của nhạc sĩ TCS



Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 23 tháng 3, 2009

Bạn ở phương xa về...



Tháng ba …nắng sao mà nắng ? Chắc Saigon hôm nay chẳng phất phơ tà áo lụa Hà Đông nào để người bạn phương xa đủ thấy mát như bài thơ làm ngây ngất một thời trai trẻ đâu nhỉ ?


Gần 11 giờ trưa, nhận cú điện thoại bất ngờ của người bạn lớn . Chúng tôi gặp nhau ở Diva. Bạn ở phương xa về, gầy hơn,vội vã hơn nhưng vẫn thân thiện, ấm áp như lần gặp trước .Chúng tôi nói chuyện linh tinh, chuyện cái thời quá khứ xa lơ xa lắc , thời còn ngờ nghệch với nhiều chuyện lớn bé quanh mình , cái thời người ta ngây ngô , dại khờ mà ngay cả cái dại khờ vẫn rất đáng yêu .


Bạn ở nơi không có cái nóng khắc nghiệt , không có những con đường ngập tràn xe hai bánh , không có những lô cốt chắn ngang những con đường nằm thở phì phò dưới cái nắng tháng ba , không có những giờ phút kẹt xe để thử lòng kiên nhẫn của con người .
Bạn ở nơi xa lắm về Saigon vì nhiều lẽ – Tôi nhìn bạn , vẫn như trăm ngàn người đàn ông khác trong cái thành phố hơn mười triệu dân này : lịch sự , tự tin , ân cần và …vội vã .Những cú điện thoại của công việc liên tục réo , bạn cứ lắc đầu cười hiền lành . Có cảm giác vẫn gặp bạn mỗi ngày như không hề có khoảng cách địa lý , không hề có khoảng cách của thời gian .


Bạn ở phương xa về , vội vã với vài ngày ngắn ngủi nên ly café cuối tuần thật ngon , nụ cười vỡ toang cái khoảng không gian xanh biếc của Diva trưa chủ nhật .

Bạn ở phương xa về nhẹ tênh nhìn nắng tháng ba lọt qua những tán lá xanh - như chừng lâu lắm mới thấy cái nắng nhiệt đới ấm nồng mà bạn đã bỏ lại sau lưng một thời gian dài.

Bạn ở phương xa về , chạy xe máy thuần thục như người Saigon làm tôi đến ngạc nhiên . Bạn chỉ cười nói : “Năm nào cũng về , công việc bắt buộc nên phải tập đi được thôi” .

Bạn ở phương xa về vui lắm , thích lắm , hạnh phúc lắm dù mệt mỏi cũng lắm. Về nơi một góc trái tim mình , nơi vẫn còn những dấu chân in lối cỏ mềm thời trai trẻ …thì chắc là hạnh phúc .



Bạn về rồi bạn sẽ đi … Chúc vui và công việc suôn sẻ . Chúc đường bay an lành sẽ chở theo một chút nắng tháng ba….


Viết cho anh H , một lần về VN

Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2009

Thỏi Rubic chưa bao giờ hoàn chỉnh...



Tôi yêu cái màu vàng phai của những nỗi nhớ buổi chiều – cái màu vàng níu lại ở phía cuối trời một tia nắng tàn hơi héo hắt .Buổi chiều thường là thời gian tôi thích ngồi yên lặng ngoài khung cửa sổ những ngày không phải làm gì, để ngắm lũ sẻ cứ chiu chít trên những mái nhà giăng giăng những đường dây điện, hay nghe chúng líu ríu tỏ tình trên cái ngạch cửa sổ nơi tôi ngồi gõ những nhịp tim mình .
Màu vàng của giọt nắng chiều – những chiều vàng không vui , không buồn chỉ bâng khuâng nhớ.
Màu vàng của một cành hoa nở lẻ loi trong khu vườn vắng chủ .
Màu vàng của những chiếc lá lặng lẽ rơi xuống bên thềm ,màu vàng phai – cái sắc vàng tinh hoa còn lại của đất trời đang co mình trong chiều nhìn cái hiu hiu buồn của phút biệt ly - . Màu vàng ..nhớ !



Mỗi ngày , mỗi sáng tôi lại đi qua cuộc sống bằng nỗi háo hức, bằng trái tim mình nhấp nháy ánh lửa hồng .Lại có một tôi khác trong ngày, một tôi tươi non , hừng hực ,nhiệt huyết ,một tôi mở cả lòng mình để trao tặng yêu thương .

Nhiều năm rồi, đủ những vui, buồn, thành công, thất bại, đủ những hạnh phúc, thương đau, thất vọng và tin tưởng …tôi vẫn cứ yêu nghề mình ..như người ta khó quên mối tình đầu, như tôi cứ luôn nhớ cái màu đỏ rực của cây phượng già trong sân trường sư phạm ngày tôi và các bạn mình làm lễ tốt nghiệp với trái tim lửa đỏ .
Tôi nhớ những con đường rừng đỏ quạch đất bazan, nhớ ánh trăng rừng nghiêng nghiêng, co vai trong chiếc áo ấm nhớ nhà nhớ phố ,nhớ những tối cùng bè bạn và học trò đàn hát vang rừng đêm.Nhớ những tối soạn bài bằng ánh đèn dầu tù mù , cay mắt vì đốt cây rừng đuổi muổi để hôm sau đôi mắt đỏ và chừng như còn vương vất khói.
Màu đỏ trái tim tôi …đỏ như một tình yêu .



Cuộc sống bình yên là lúc nghiêng mình xuống ngắm một chồi non vừa hé , là lúc ngước nhìn tán cây biêng biếc lóe sáng dưới ánh mặt trời màu da cam, là khi được ngồi một mình trong quán café có nhiều bóng cây êm ả, nhìn vơ vẩn con đường phía trước – một con đường ít xe cộ - là khi bắt gặp một cành hoa giấy giữa buổi trưa nắng đến nẫu người…cành hoa giấy có nhiều màu …và có cả màu cam , một màu cam luôn luôn mang tiếng thì thầm dịu dàng của cuộc sống .
Tôi nghe tiếng gọi của cuộc sống mỗi ngày . Tiếng rộn rã thân quen của cái trống trường , tiếng cười của lũ trẻ trên khoảng sân đầy nắng, tiếng ồn ã của khu phố quen mỗi ngày đi qua , tiếng xe cộ , tiếng mưa rơi , tiếng lách cách của cái máy tính , tiếng trái tim mình .Một cuộc sống nhiều âm thanh, hình ảnh nhưng vẫn ấm nồng cái màu da người quyến rũ ,say say . Một màu da cam …thách thức cái tôi lẩn khuất mà cực kỳ bướng bỉnh .



Đêm . Tôi sẽ chỉ là mình …cô đơn , phiêu lãng – một tôi yếu đuối,mê mê giữa cái lồng lộng mênh mang của đêm và của chính mình . Tôi thích đứng im lặng ngoài cái bancon nhỏ , nghe gió lùa mát mặt , bay tóc , ngước nhìn cái khoảng trời bao la thăm thẳm hằng hà những vì sao lớn bé chớp tắt cứ như không hề có thật.Tôi thích nhìn ngọn đèn cúi xuống phía cái ngõ nhỏ vắng hoe , lặng lẽ , tôi thích cái bao la của đêm …và cái bao la không cưỡng lại được của lòng mình .
Có một cuộc sống khác trong tôi – một cuộc sống có cái màu huyền ảo của đêm – Không còn là tôi của cái màu đỏ nhiệt huyết tràn trề .Không còn là tôi của cái màu cam đam mê chấp chới .Chỉ còn là một tôi đầy đặn pha trộn giũa hạnh phúc và đau thương .
Tôi nhìn bóng mình giữa cái khoảng cách của đêm và ngày , của thức và ngủ , của mê và tỉnh , của vui và buồn . Tôi – một giọt sáng giữa cái âm âm đơn độc của đêm .


Một chút vàng phai của nỗi nhớ
Một chút đỏ của trái tim nồng nàn
Một chút ấm nồng của màu da cam mãnh liệt
Một chút thăm thẳm của cái góc khuất nhiều mâu thuãn và cô đơn
Một chút xanh non của ước mơ – ước mơ màu cỏ -
Một chút trong trẻo, trẻ thơ trong cái khoảng trống lung linh những giọt nước mắt âm thầm.


Tôi _ thỏi rubic chưa bao giờ hoàn chỉnh _ tôi luôn chênh chao giữa đôi bờ của tàn phai và mơ ước , tôi luôn xa xôi giữa đôi bờ của quên lãng và nhớ nhung ,tôi luôn ngơ ngác giữa đôi bờ của bình yên và bất ổn . Tôi như thỏi rubic chưa một lần hoàn chỉnh . Mọi màu sắc luôn níu lấy nhau, để len qua bóng đêm tôi lại là mình mở rộng lòng đón cả vui buồn của cuộc sống gởi trao , để vượt qua những trắc trở của cuộc sống muôn màu tôi lại là mình …cô đơn ,lãng đãng .


Tôi_ thỏi rubic chưa bao giờ hoàn chỉnh …không bao giờ hoàn chỉnh .




Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 16 tháng 3, 2009

Xin lỗi....



Xin lỗi giọt nắng cuối ngày bởi có những lần ta vô tình không thấy cái hanh hao đã trút cho đời bao nụ vàng làm bừng sự hồi sinh

Xin lỗi hạt mưa trong bởi có những lần ta vô tình bước qua vô số những hạt trong veo bằng nụ cười bình thản mà không biết mưa đã trút giọt lòng làm sự sống sinh sôi


Xin lỗi màu lá xanh bởi có những ngày ta vô tình đạp lên vô số sắc vàng mà quên lá đã trút cái tươi non cho cuộc đời niềm tin yêu rời rợi


Xin lỗi cơn gió trưa hè bởi ta luôn đón gió bằng sự an nhiên mà không biết gió đã cuốn theo bao niềm đau trên bước phiêu du để cho đời chút mênh mông phiêu lãng


Xin lỗi bóng đêm bởi có những lần ta cứ lặn vào cái bóng tối âm âm mà nói chuyện với riêng mình . Ta trút vào đêm lòng ta , ta trút vào đêm những nỗi đau của riêng mình mà quên rằng đêm đã ôm trọn những cay đắng của cuộc đời để đợi bình minh .


Xin lỗi đồi cỏ non của ta … cái đồi cỏ trong giấc mơ an lành ta thường mơ thấy, ta thường thèm thuồng được nằm ngửa mặt nhìn mây bay , nhìn nắng lung linh qua kẽ lá …Ta quên nhiều lần cỏ cũng biết đau.


Xin lỗi những vần thơ … bởi ta cứ đem những buồn đau gởi vào đấy như một chút giận hờn. Ta quên thơ thèm nghe cả tiếng reo vui của lòng , thơ thèm nghe tiếng dương cầm với một điệp khúc tươi tắn trong trẻo ..thơ không thể chỉ dang tay đón vào lòng những giọt buồn tênh


Xin lỗi café bởi những ngày dài ta quen nhìn những giọt đắng để tìm mình , ta mê những giọt đen ngả xuống lòng mình mà quên rằng café đã ôm đủ cho mình những giọt đắng cay .


Xin lỗi người bởi ta luôn vụng về để giữ lại cái gì cho riêng mình …luôn luôn thế .Vụng về giữ niềm vui , vụng về giữ bình yên , vụng về giữ lòng thanh thản, vụng về giữ cả niềm tin người trao gởi … Suốt đời ta vụng về giữ lại hạnh phúc cho ta .



Xin lỗi ta , xin lỗi cả những niềm đau , nỗi buồn ta thường tự trói mình. Xin lỗi cả những nụ cười ta tưởng rằng là niềm vui lung linh như ngọn nến , ta quên ngọn nến nào cũng mong manh . Xin lỗi ta bởi ta cứ làm mình chông chênh bởi những điều ta giữ trong một góc trái tim mình.Xin lỗi ta bởi vì ta không thể nào làm khác hơn những gì mình có.


Xin lỗi , vâng xin lỗi !


Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 12 tháng 3, 2009

Ô hay !!!




Ô hay ! ta chợt nhớ mình
Nhớ thời mắt liếc lung linh tơ trời
Mình cười nắng bỗng vàng tươi
Tim ta ngọn sóng hát lời tình ca


Ta với Mình _ Mình với Ta
Tình yêu là chút ngân nga của lòng
Ta con dế nhỏ phiêu bồng
Ngủ ngoan giữa cõi hư không đất trời


Ta - Mình …gần gũi , xa xôi
Có – không , không – có , bồi hồi nhớ quên
Mình - Ta một cõi u huyền
Ngày nghiêng nghiêng xuống miền đêm ngọt ngào


Ta – Mình riêng cõi chiêm bao
Chút vu vơ , chút dạt dào nhớ thương
Chút xôn xao, chút vui buồn
Chút hờn giận , chút dư hương dịu dàng


Ta – Mình chếch ánh trăng tan
Lửng lơ chiếc bóng đêm tàn lặng thinh
Ô hay ! Ta chợt nhớ Mình
Vần thơ loang dưới bình minh gọi ngày


Ta – Mình tuy một mà hai
Mình – Ta vẫn một bóng dài quạnh hiu .




Cảm tác từ bài thơ Ta - Mình của Từ Thức

Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 9 tháng 3, 2009

Ngày của em...


Ngày của em
Gió chạm khẽ nỗi buồn
Nắng chạm bờ nỗi nhớ
Lòng chạm triền dốc nghiêng
Hồn chạm vầng trăng vỡ


Ngày của em
Nhành hoa trên ô cửa
Ngả vào lòng thơ đau
Nụ dương cầm thở nhẹ
Một khúc ru lòng sầu


Ngày của em
Cơn mưa bình minh khóc
Giọt lung linh dịu dàng
Lũ sẻ nghiêng đôi cánh
Chở nỗi niềm bay ngang


Ngày của em
Hoàng hôn vàng mắt đỏ
Thênh thang chiều qua ngày
Nụ cười chông chênh vắng
Buồn nở đầy đôi tay


Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2009

Áo lụa



Tôi luôn có cảm giác thời mình vừa lớn , Saigon hình như thưa thớt hơn và trong lành hơn với những hàng me xanh đến ngát cả lòng, Saigon vẫn cái nắng vàng trong trẻo nhưng không bỏng cháy, bằng chứng là thời ấy, chúng tôi không biết đến những cái khẩu trang che kín mặt như bây giờ.


Ngày ấy,Saigon phố rộng thênh ,ta dễ bắt gặp những mái tóc bay, những cái nón lá hiền lành ,xanh biếc cái nhìn và những nụ cười thiếu nữ. Có rất nhiều trang phục nhưng áo dài luôn là trang phục thường thấy ở những thiếu nữ Saigon thời ấy .Áo dài đi học , áo dài đi lễ, áo dài đi đám cưới, áo dài đi party, áo dài dạo phố .Những vạt áo bay khuất một góc phố ,trắng một con đường tan học … làm ngơ ngác không ít những ánh mắt nhìn theo.


Ngày ấy vào lớp đệ thất (lớp 6 ) chúng tôi đã phải mặc áo dài đi học Cái tuổi còn ham nhảy nhót chơi đùa , chưa biết làm dáng như các cô bé lớp sáu bây giờ , người suôn đuột như cái que kem , đứa nào đứa nấy mặc áo dài nhìn chắc buồn cười lắm nhưng chúng tôi thì không để ý đến điều ấy .Áo dài cũng nhảy dây , cũng chơi u , cũng ngồi bẹp xuống góc sân trường mà đánh đũa . Nhớ lần đầu mặc cái áo dài trắng đi học , hai vạt áo cứ làm tôi vướng víu khó chịu , tôi cứ vén vạt áo dài một tay ôm cặp, một tay khư khư nắm vạt áo . Lũ bạn tôi thì mặc áo dài đi lễ đã quen nên chúng cứ nhìn tôi cười ngặt nghẽo.


Chúng tôi lớn dần , cái áo dài cũng dần đẹp ra trong dáng dấp thiếu nữ Ngày ấy những cái áo dài có vạt nhỏ và ngắn luôn đi với quần sa-tanh đen bóng, ống rộng , chân mang guốc hoặc những đôi giày trắng . Buổi sáng , trời Saigon trong veo bởi những vạt áo trắng xuống đường .Biết bao bài hát mang mang hình ảnh hai vạt áo xinh xinh con gái .


Áo dài theo tôi lên đại học .Tôi thích thú khi lần đầu được mẹ may cho một loạt áo dài nhiều màu để vào Đại học , những cái áo bằng tơ lụa màu hồng , màu trắng ,màu xanh nhạt, có cả cái áo lụa tím mà tôi thích nhất .Ngày ấy con gái Văn Khoa nổi tiếng đẹp và ăn mặc mốt nhất trong các trường Đại học nhưng bao giờ áo dài cũng chiếm số đông trong mỗi buổi đến trường .


Sau tháng 4 .1975, ngày trình diện thành đoàn để nhận công tác đầu tiên của thành phố sau ngày hòa bình , không ít đứa trong bọn tôi bị đánh giá là còn tác phong “tiểu tư sản” khi mặc áo dài đến trình diện – trong đó có cả tôi – sau lần ấy, không bao giờ tôi đến theo lời triệu tập của Ban đại diện sinh viên Văn khoa – tôi bỏ Văn Khoa với nỗi buồn không sao hiểu được .


Áo dài có một thời vắng bóng trên mọi góc phố ,trên mọi hoạt động kể cả các hoạt động văn hóa, truyền thống . Nó được xem như một hình ảnh xa xỉ , lạc điệu .Tôi gấp hết những chiếc áo dài cũ của mình cho vào tủ … không dám nhìn đến vì sợ mình sẽ khóc . Đến giai đoạn khó khăn nhất , những chiếc áo dài của tôi cùng nhiều thứ khác rời khỏi ngôi nhà chúng tôi …và không bao giờ còn có dịp nhìn lại .


Năm ngành giáo dục kêu gọi mặc áo dài đi dạy lại là những năm đồng lương giáo viên không đủ ăn, lấy đâu mua áo dài ? May trường tôi dạy cũng là ngôi trường có nguồn thu từ cantin trường cao nhất trong Quận lúc bấy giờ nên mỗi GV được tặng một bộ áo dài . Sau nhiều năm , lần đầu mặc lại cái áo dài, tôi nắm hai vạt áo rưng rưng nhớ con bé lớp sáu một thời đã xa….


Áo dài bây giờ đã không còn xa lạ với những cô gái , những người phụ nữ hiện nay nhưng lại không là thứ trang phục được ưu tiên chọn trong mọi sinh hoạt của đời sống bây giờ. Thời buổi mà mọi cái đều được tính toán từng giờ từng phút, chừng như không hợp lắm với hình ảnh thướt tha , bay bổng của hai vạt áo bay .Ngay cả chúng tôi , mỗi tuần cũng chỉ mặc áo dài vào sáng thứ hai thế mà đôi khi có người còn than thở rằng vướng víu nóng bức .



Tôi nhớ những bài thơ , bài nhạc làm say lòng thời mình vừa lớn :

Có phải em mang trên áo bay
Hai phần gió thổi một phần mây
Hay là em gói mây trong áo
Rồi thở cho làn áo trắng bay
(Nguyên sa)



Em tan trường về
Đường mua nho nhỏ
Ôm nghiêng tập vở
Tóc dài tà áo vờn bay
(Phạm Thiên Thư)



Hình ảnh chiếc áo dài là hình ảnh của một trong nhiều thứ đã cũ nhưng luôn luôn đẹp . Giữa bộn bề của cuộc sống , giữa tất bật của công việc hàng ngày , giữa cái mong manh của trí nhớ… một hôm nào bỗng mềm lòng khi thấy một vạt áo bay ….

..
Trời Saion trắng hay áo trắng?

Đi học

..
Bầy chim áo trắng


Nụ cười nghiêng nắng

..
Áo tím

............
Dịu dàng

..
Cô, trò và mưa Saigon

........
Tung bay tà áo tung bay

..
Có phải em mang trong áo bay
Hai phần gió thổi , một phần mây?


......


Photo : nguồn từ Internet

Đọc tiếp ...