Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2009

Tháng giêng thơm


Tháng giêng thơm
Em gửi một chút buồn trong gió
Thả bay.
Hoa cúc vàng bên thềm nở đóa
Đường đêm, hương lá ủ mơ ngày


Nắng sẽ dịu đủ hồng má phấn
Gió sẽ mềm đủ níu áo bay
Tháng giêng đủ lung linh trời đất
Lòng mơ trong đủ ấm xuân đầy


Nếu có đợi mùa xuân qua cửa
Nhớ dịu dàng hong sợi tóc thơm
Nếu có đợi tình xuân qua ngõ
Nhớ nghiêng theo một đóa vô thường


Tháng giêng mươn mướt
Tháng giêng mềm
Em dịu ngọt mùa xuân ngoảnh lại
Lòng ta chừng .... chạm một làn hương
Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 30 tháng 1, 2009

Đi Chùa



Mấy ngày Tết lại là những ngày tôi ít ra ngoài nhất – có lẽ để bù lại những ngày bình thường cứ phải đi : đi làm , đi chợ, đi thăm bệnh, đi cà phê, đi lang thang …


Mùng ba Kim Anh đến nhà rủ đi Chùa Bà –Bình Dương , năm nào cũng đi , không đi cứ bồn chồn – Trưa , trời nắng kinh, người sợ nhất là đeo khẩu trang nón áo rườm rà như tôi mà cũng chỉ để lòi 2 con mắt ra , mẹ tôi mà nhìn cũng chẳng nhận ra con .

Trước khi đến Chùa Bà , ghé vào Chùa Ông ,Kim Anh bảo : “Không ghé Ông, Ông buồn !” , những người đi chùa ở Bình Dương thường bảo : “Đi Chùa Bà phải lụy Chùa Ông” .Chùa Ông nhỏ và luôn vắng hơn Chùa Bà, gọi là Chùa Ông bởi nơi đây thờ Quan Thánh Đế Quân ( tức Quan Vân Trướng ), người ta còn gọi là Chùa Ông Ngựa vì trước Chùa có thờ một con ngựa bằng xi-măng .Lễ trong chánh điện ra , nhiều người xếp hàng chui qua chân Ngựa Xích Thố - Kim Anh lấy 2 tay thành kính vuốt lên hông ngựa rồi vuốt lên đầu 3 cái ,tôi hỏi : để chi vậy ? nó cười nói: để ông mang bịnh hoạn đi cho .

Chùa Ông -Bình Dương ( Nguồn VN net)

Photobucket



Mùng ba ,Chùa Bà không đông như mùng 1, mùng 2, nhưng cái khoản ăn xin thì không hề thua kém , thấy cả những người mặc áo tu hành đứng trước cổng Chùa lẫn lộn với những người ăn xin khác kêu réo , níu áo khách thập phương … trông rất khó chịu .


Kim Anh gởi xe , tôi mua thẻ nhang để vào chùa , chỗ gửi xe cách cổng chùa vài chục mét , la liệt các hàng bán nhang đèn , lễ vật, hoa quả , xen lẫn những hàng ăn, nước uống rất bát nháo .Đang đi bỗng có người giật phắt thẻ nhang trên tay tôi , chưa kịp hoàn hồn ,một người khuôn mặt bậm trợn mặc áo Ka-ki , quần ngắn cười bảo : “Đốt nhang bên ngoài đi chị ơi , vào trong đó chùa không cho đốt đâu” .Nói rồi anh ta móc bật lửa tháo bó nhang và thản nhiên đốt , cả tôi và Kim Anh đều ngơ ngác không hiểu gì, vài người chung quanh nhìn chúng tôi cười ái ngại , đốt xong bó nhang anh ta đưa cho chúng tôi , cười một nụ cười muốn kêu công an bắt hết sức ,nói tỉnh như ruồi : “Lì xì Tết lấy hên đi chị”,tôi bực mình không phải vì tiếc tiền mà vì không thể ngờ được lại có lối làm tiền lạ kì như thế ,móc túi nhét vội tiền vào tay hắn , Kim Anh nói nhỏ : “ kì cục”. Tôi kéo vội Kim Anh đi , không muốn thấy thêm một chút nào cái thằng cha vô duyên nhất nước ấy nữa .



Chùa Bà mang dáng dấp của nhiều ngôi chùa Tàu mà ta có thể bắt gặp ở những nơi có nhiều người Hoa sinh sống , Chùa được thành lập từ giữa thế kỷ thứ 19 , nơi đây thờ Bà Thiên Hậu Thánh Mẫu một vị nữ thần được những người dân Châu Á tôn kính , thờ phượng. Mỗi năm đến ngày rằm tháng giêng là có lễ rước vía Bà ,nghe nói từ khắp nơi mọi người lũ lượt kéo về đông như hội .


Tôi và Kim Anh lê bước theo đoàn người vào chánh điện , có 2 nhân viên mặc đồng phục liên tục nhắc nhở những người đi lễ chỉ được mang 3 cây nhang vào thôi , những cây nhang thừa được để lại hai bên hông cổng vào chánh điện , khói nghi ngút , không thể ước tính một ngày có bao nhiêu cây nhang , bó nhang bị vứt bỏ vô tội vạ như thế .

. Chùa Bà - Bình Dương ( photo - hadung)
Photobucket .
Cổng vào chánh điện

Photobucket



Chánh điện người đông nghịt , mọi người cứ chen lấn bừa phứa chỉ để tìm được chỗ dứng trước bàn thờ bà lâm râm khấn vái ,tôi suýt ngã mấy lần trong khi tìm đến chỗ cắm nhang . Không hề có văn hóa nhường nhịn , không hề có khái niệm lịch sự ở ngay chốn tôn nghiêm này. Có cô gái váy cực ngắn , áo hai dây khoe mảng lưng trần , đầu đội mũ rộng vành cũng loay hoay lườm nguýt những người chen lấn rồi chớp mắt trước những đôi mắt chăm chăm nhìn mình mà không cần biết đó là cái nhìn ngưỡng mộ , kinh ngạc hay… điên tiết .

Tôi thắp nhang với lời nguyện cầu luôn bị cắt đứt vì bị hất sang một bên , bị xô đẩy về phía trước hoặc ra phía sau .Tôi rời khỏi chánh điện mà không thể tìm được Kim Anh trong một rừng người hỗn loạn như thế ….Đứng trước khoảng sân chùa chờ Kim Anh ra tôi lại thấy những dòng người tiếp tục nối đuôi nhau vào chánh điện , lại đầy thêm những cây nhang bị bỏ lại , lại những hình ảnh không đẹp ở một nơi cần thiết sự trang trọng , ôn nhu , lịch sự này ….Muốn thở dài hết sức .

Chúng tôi rời Chùa Bà , Kim Anh chở tôi về ngôi chùa ni nhỏ bé hiền lành nằm sâu trong một khu dân cư của Quận 9. Chùa vắng , thanh tịnh , các ni đi lại hiền lành ..bỗng thấy lòng thanh thản lạ .Kim Anh vào xin lễ cúng sao , tôi đi quanh chùa và bỗng sững người trước vẻ tươi vui của tượng Phật Di Lạc .Tôi thầm cầu xin một điều kì diệu từ nụ cười hiền lành của Ngài . .

Phật Di Lạc ở Chùa Ni - Phước Long Q9

Photobucket


Chúng tôi từ giã các ni ra về , phía sau con đường còn lắm bon chen phiền muộn của chúng tôi là một nơi chốn thanh trong , yên ắng , là những đời người an lành trong tiếng chuông chiều và mùi trầm hương.

Một ngày Xuân gần qua … ngày mới lại sắp bắt đầu. Tháng giêng , cầu xanh trong lòng an lạc .

Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 26 tháng 1, 2009

Chiều ba mươi ...



Chiều ba mươi tết … lại lấy xe chạy loanh quanh như nhiều năm rồi vẫn thế– một thói quen , một thông lệ , một thời khắc của riêng mình.


Năm nay,chợ chiều 30 không hoang vắng như mọi năm nhưng đó cũng không hẳn là tín hiệu vui trong tình hình hiện nay. Hoa hình như còn nhiều nhất , dọc con đường dài mình đi qua, những chậu hoa vàng rực, đỏ tươi cứ khoe sắc bên cạnh đôi mắt lo lắng của người bán hàng.

Những người khách muộn dường như cũng không mặn mòi lắm với ý định ôm về một , hai chậu hoa trong cái thời khắc mà mọi công việc mọi ý định đều bị thời gian đuổi bắt đến vạch cuối cùng .Con đường lung linh hoa với những bóng dáng người bận rộn,tất bật, với những đôi mắt người âu lo, xa vắng …bỗng dưng thấy màu vàng lại rực nỗi buồn .Khu chợ vẫn còn một số người lục đục gỡ sạp , dọn dẹp , rác rến đầy đường .

Chạy xe xuống cầu Năm Lý, lại dừng ở chỗ quen , nhìn khúc sông nhỏ buồn buồn , nhìn dề lục bình lặng lờ trôi. Buổi chiều vắng ,không có những người thả bộ hoặc những người tập thể dục như mọi hôm . Đứng đây – nơi chỉ cách khu phố chợ ồn ào gần cây số - mà mùa xuân hình như chưa đến . Thèm nghe tiếng guita giữa buổi chiều mang mang nỗi buồn ,liu riu tiếc nuối và lãng đãng nhớ như hôm nay .

Thả dọc theo con đường nhỏ, bên kia sông là khu đô thị đang dần hình thành, vẫn thấp thoáng phía xa những cánh đồng ruộng xanh non nằm lơ đãng giữa trời chiều, gió thổi mơn man tóc , bâng khuâng … Qua một khu vườn cây kiểng , vài cây mai còn sót lại lấm tấm đơm hoa , những cây mai không được ưu ái chọn đặt ở góc trang trọng trong một gian phòng khách ấm cúng ,vẫn hồn nhiên nhìn mùa xuân đi qua, mùa xuân kiễng đôi chân trần nhìn vào góc vườn gọi mai bừng sắc , những nụ vàng lí nhí nói yêu xuân .

Trở về sau khi đi suốt một quãng đường dài ít bóng xe qua … Ngang khu chợ bây giờ đã vắng ,vài công nhân vệ sinh đang lúi húi quét dọn , dáng cúi xuống chịu đựng, mùa xuân phớt qua tiếng loẹt quẹt, qua cái dáng cô đơn giữa con đường chiều loáng thoáng bữa cơm tất niên từ những ngôi nhà nhỏ .

Bây giờ thì ngôi nhà cũng chỉ có mình mình …ngồi đợi giao thừa .

Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 24 tháng 1, 2009

Có về được tuổi thơ ?



Hai mươi tám Tết , vào trường bắt đầu buổi trực tết đầu tiên . Trường vắng, cái hiu hắt của những ngày cuối năm loáng thoáng trong khoảng sân ngập xác lá khô , trong cái nắng hanh hanh , nhàn nhạt, trong cái màu đỏ quạch của lá bàng , trong cả khoảng trời nghiêng nghiêng xám.

.Sân trường vắng hoe Photobucket
.nhìn trời Photobucket
.thay lá Photobucket

Ngồi ngoài sân nghe vài bản nhạc từ chiếc điện thoại với Liên …rồi ra khoảng sân chơi đầy cát của học sinh nghịch ngợm . Ngày thường , chỗ này lúc nào cũng đông , lũ trò nhỏ luôn luôn có mặt ,la hét , chạy nhảy , tranh giành vì vài trò chơi không đủ thỏa lòng gần hai ngàn đứa nhóc , hôm nay vắng hoe ,cái xích đu , cái cầu trượt buồn tênh và làm mình bỗng thèm “xin một vé trở về tuổi thơ” cùng những trò chơi đã một thời xa lắc .Lăn lê bò toài với những trò chơi , tiếng cười loang một khoảng không gian vắng , những trò chơi trở thành ngượng ngập , lúng túng , vụng về đến buồn cười , mới biết dù có xin được vé …cũng khó có thể trở về làm một đứa trẻ thơ với tâm hồn trong veo, lành lặn như ngày xưa .

xích đu
Photobucket

buồn cười quá cầu trượt ơi !!!
. Photobucket

khó giữ thăng bằng thế !!!
. Photobucket

lá xanh ơi là xanh!!!
. Photobucket

.lăn lê, bò toài ... Photobucket
nghỉ thôi !
. Photobucket
. Photobucket

Thu Thủy
. Photobucket

.Thùy Liên , làm gì thế ? Photobucket

.nhìn lá
Photobucket


Hết ca trực lúc 5 giờ chiều vì phải trực hộ một đồng nghiệp . Chiều sắp tàn , bóng chiều buồn buồn , những bông hướng dương vàng rực vẫn nghếch mặt tìm tia nắng cuối cùng của ngày .


Buổi tối ghé Diva với một người bạn , những câu chuyện mênh mang, thú vị , vài câu đùa thân tình qua điện thoại với một người bạn khác, ngước nhìn tán lá xòe rộng trên đầu, buổi tối của những ngày cuối năm thật thanh bình .Cám ơn một ngày đi qua với những nụ cười,với nhiều niềm vui …


Ngày đã tàn , năm sắp qua, vẫn còn chút bâng khuâng luẩn quẩn theo về.

Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 21 tháng 1, 2009

Dáng Xuân...





Cô yêu anh và đôi khi cô nghĩ rằng anh cũng yêu cô , đôi khi… bởi ngay cả khi anh gần cô nhất , khi anh cười với cô, anh nhìn cô , anh nắm lọn tóc dài của cô giật nhẹ tinh nghịch , anh hôn cô , cô vẫn có cái cảm giác anh chưa bao giờ là của cô cả , anh vẫn như quả bóng bay nhẹ hẫng .. dần dần xa khỏi tầm nhìn của cô ..


Cô thuộc tuýp người nồng nhiệt . Cô yêu và cô bày tỏ tình yêu của mình một cách mãnh liệt .Cô muốn anh là của cô và điều đó đâu có gì sai nhỉ ? Cô ghét tất cả những người phụ nữ quanh anh mà không cần biết quan hệ của anh và họ thế nào , nhiều lần họ giận nhau chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt như anh đến chỗ hẹn trễ chút xíu vì chở hộ một đồng nghiệp nữ ra bến xe để về quê chịu tang mẹ , như tình cờ cô gặp anh đang chuyện trò vui vẻ với cô bé tập sự khi ghé vào cơ quan anh ,như khi anh khen một người chị anh quen thân là người dịu dàng, đảm đang . Cô khó chịu với những người phụ nữ quen biết anh dù luôn ý thức rằng cô hơn họ … cô có học , cô hiểu biết nhiều , cô đẹp và thông minh , cô có một sự nghiệp , một việc làm ổn định và đang trên đà thăng tiến , cô xứng với anh về mọi mặt .


Những lần có dịp đi café hoặc tiệc tùng với bạn bè , đồng nghiệp của anh ,bao giờ cô cũng ít nói hẳn ,cô xa cách với những người phụ nữ trong cái đám đông mà cô cho là hổ lốn ấy . Nhìn anh trò chuyện thân mật với bọn họ cô cứ tự hỏi tại sao anh lại có thể tiếp xúc gần gũi những người phụ nữ bình thường đến thế ? . Cô không bao giờ nói với anh những suy nghĩ ấy nhưng có lẽ anh biết vì dần dần anh ít rủ cô đàn đúm với bạn bè anh . Cô yêu anh , cô biết anh hiểu cô yêu anh thế nào và chỉ cần anh yêu cô như anh đang yêu - với cô như thế là quá đủ .
Hôm nay đã là ba mươi tết , họ giận nhau từ hôm hăm lăm tết , lần giận nhau lâu nhất trong hơn một năm quen nhau . Cô nghĩ rằng hôm nay anh sẽ đến hoặc sẽ gọi điện cho cô thôi , bao giờ anh cũng là người làm lành trước mỗi lần giận hờn nhau và cô muốn thế .


Cô lơ đãng ngồi nhìn ra khoảng sân , chiều ba mươi , cành mai vàng lấm tấm nụ , vài nụ mai nở xòe trong ánh nắng nhạt . Mẹ cô đã chuẩn bị mâm lễ cúng giao thừa, cô nhìn ra cánh cổng sắt …bóng anh vẫn đâu xa.

Anh chạy xe một vòng qua khu chợ hoa, một chiếc áo màu thoảng qua bất giác làm anh giật mình vì ngỡ là cô. Cô yêu anh . Anh biết rõ điều đó – đấy lại không hẳn là cái thứ hạnh phúc mà người được yêu thường cảm thấy . Những đêm khó ngủ anh cứ vẩn vơ tự hỏi mình có yêu hoặc là có còn yêu cô không ? Họ quen nhau trong dịp dự đám cưới người bạn . Anh là bạn thân chú rể , cô là em họ cô dâu . Lần đầu gặp, anh hơi choáng vì cô đẹp , sau đó anh bị cuốn hút khi trò chuyện với cô . Cô tốt nghiệp Đại học và đang làm việc ở một công ty nước ngoài ,cô đọc sách nhiều ,hiểu biết rộng, bướng bỉnh và kiêu hãnh – cái bướng bỉnh và kiêu hãnh của cô nó đánh thức lòng tự tôn trong con người đàn ông của anh … và họ quen nhau. 


Anh đã từng hạnh phúc và tự hào khi có cô . Anh đã từng nghĩ đến một cuộc sống khác có cô , có ngôi nhà nhỏ và những đứa con xinh xắn .Công việc của anh ổn định , anh là trưởng phòng kế hoạch một công ty , là cán bộ quy hoạch sẽ giữ chức vụ cao hơn nữa trong năm sau . Những người quen biết vẫn cho rằng họ là một cặp xứng đôi.


Nhưng không hiểu từ lúc nào ,anh nhận thấy sự vỡ vụn trong tình cảm của anh với cô . Từ lúc nào anh thấy cô xa lạ với anh đến thế .Cái bướng bỉnh ,kiêu hãnh ngày nào hấp dẫn anh , cái thông minh, hiểu biết ngày nào cuốn hút anh …bây giờ đôi lúc lại làm anh bực mình , khó chịu thậm chí đôi lúc anh thấy nó hợm hĩnh đến buồn cười . Có lúc anh nghĩ giá mà cô thông minh hơn một tí hoặc đần độn hơn một tí có lẽ … anh sẽ yêu cô hơn .Bạn bè anh không nói nhưng anh biết bây giờ họ cũng không thích có cô trong những lần họp mặt và anh thì luôn cảm thấy tự tin hơn khi tiếp xúc ,vui chơi với họ mà không có cô .


Hôm hăm lăm tết cơ quan anh tất niên , bạn bè anh ai cũng dẫn vợ hoặc người yêu đến , anh bỗng sợ sự có mặt lạnh lùng, vô cảm của cô giữa cái đám đông thân tình ấy , anh muốn đi một mình với lý do : “Toàn đàn ông nhậu nhẹt , em đến làm gì ?”, nhưng cô lại cho rằng anh có hành vi lén lút nên không muốn cô đến đó .Anh mệt mỏi không giải thích ,lấy xe bỏ ra về để cô ngồi lại góc vườn nhà . Hôm nay đã là ba mươi tết , bỗng dưng anh ngại ngùng khi nghĩ đến việc đứng trước cổng nhà cô rồi bấm chuông đợi cô bước ra với khuôn mặt lạnh , rồi năn nỉ , rồi xin lỗi , rồi đâu lại vào đấy … mọi người lại thấy họ là một cặp xứng đôi … Mọi chuyện quen đến làm anh sợ và mệt mỏi .Thì cứ thử không có nhau để xem những ngày tết có buồn thảm lắm không ? Anh thầm nghĩ thế …và bỗng nhẹ lòng .


Anh nhìn những người qua lại trên đường , chiều cuối năm , anh bỗng thích đi lang thang một vòng thành phố . Phố vẫn còn đông , vài người buôn bán vội vã về nhà sau buổi chợ cuối cùng của năm . Một vài căp tình nhân chở nhau lượn qua anh để lại giọng cười giòn tan của cô gái có mái tóc dài và khuôn mặt dễ nhìn dù không đẹp .


Anh dừng lại trước cành mai nở rực rỡ của một hàng bán hoa bên lề đường … những cành mai cuối cùng không có người chọn lựa cứ vẫn xòe cánh mỏng chấp chới nụ cười xuân …



Đọc tiếp ...