Thứ Ba, 30 tháng 12, 2008

Tình yêu cứ là ... Tháng Chạp



Tình yêu cứ là THÁNG CHẠP
Tình yêu cứ là trăng khuyết
Tình yêu đừng là trăng tròn
Tình yêu chỉ chừng như mộng
Đủ làm ngơ ngác tim non


Tình yêu cứ là tháng chạp
Như Xuân rạo rực đợi mùa
Tình yêu cứ là tháng chạp
Như chưa hết Tết bao giờ


Tình yêu cứ là tháng chạp
Tình yêu chỉ gần giao thừa
Tình yêu đừng là Xuân vội
Chòng chành như giữa cơn mơ
(cho kim anh )



Tháng chạp

Tháng chạp về xanh biêng biếc
Vườn xưa nguyệt quế nở bừng
Chiếc lá mùa đông ngần ngại
Buông mình rơi giữa hư không


Chưa có sắc vàng nở rộ
Chưa có én về bâng khuâng
Mùa xuân chưa về qua ngõ
Mùa đông dợm bước ngập ngừng


Tháng chạp em về qua phố
Nhớ người mắt lệ rưng rưng


Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 25 tháng 12, 2008

Hình như sinh nhật bạn ...phải không?


Hình như sinh nhật bạn !
Bạn luôn có những bộc bạch lừng khừng – kể cả niềm vui , nỗi buồn, hạnh phúc, bất hạnh . Uh thì tôi cũng chỉ hiểu , cũng chỉ nhận ra những mênh mang ấy một cách lừng khừng như thế .Thôi thì … cứ xem như chúc mừng sinh nhật bạn giữa một ngày mùa đông yêu dấu nhá !

Hình như sinh nhật bạn !
Bạn luôn giấu trong nụ cười một cái mím môi ưu tư – dù nụ cười bạn thật tươi , thật trong trẻo . Uh , thì tôi cũng chỉ hiểu ,cũng chỉ nhận ra chút phân vân ấy một cách mơ hồ đủ để giữa thế giới muôn người thảng một cái nhìn tôi vẫn nhận ra bạn . Thôi thì … cứ xem như chúc mừng nụ cười giấu một nửa hư không giữa một ngày mùa đông có nhiều nụ cười khác xôn xao quanh đời .

Hình như sinh nhật bạn !
Bạn luôn cất trong cái nhìn một giấc mơ – giấc mơ tìm thấy mình giữa thênh thang của bóng đêm .Uh, thì tôi cũng chỉ hiểu , chỉ nhận ra giấc mơ ấy một cách hư ảo …một giấc mơ không bao giờ kết thúc , giấc mơ hệt như hành trình của một dòng sông luôn tìm về biển .Thôi thì … cứ xem như chúc mừng cái nhìn ngan ngát một giấc mơ giữa một ngày mùa đông lóng lánh muôn ngàn vì sao trời chiu chít hát .

Hình như sinh nhật bạn !
Bạn luôn giữ trong trái tim ấm nồng một chút gió đông – chút gió đông đôi lúc lại làm bạn xao xác hơn cả mùa đông , hơn cả nỗi buồn – nhưng bạn không muốn làm cái ấm nồng kia ấm nồng thêm nữa .Uh, thì tôi cũng chỉ hiểu, chỉ nhận ra như thế - một chút lạnh giá trong quả tim ấm áp của bạn . Thôi thì …cứ xem như chúc mừng ngọn lửa hanh hao giữa một ngày mùa đông đất trời hân hoan giao hòa …

Hình như sinh nhật bạn ….phải không ???

Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 22 tháng 12, 2008

Ai chắc không dại khờ ....!


Ngày nhỏ không hiểu sao bố mẹ tôi lại hay gởi tôi vào học ở các trường dòng mặc dầu gia đình tôi không theo đạo Ki-Tô .

Hồi mới đi học , khi còn là một con bé hiền lành , nhút nhát tôi đã được gởi vào một ngôi trường của các nữ tu . Cho đến bây giờ hình ảnh các bà soeur mặc áo màu trắng với cái mũ cong cong một cách kì lạ trên đầu vẫn làm tôi nhớ lại cái cảm giác sợ sệt khi được bố tôi dẫn vào ngôi giáo đường rất lớn và rất đẹp nằm giữa trung tâm thành phố Biên Hòa – nhà thờ Thánh Tâm –
Bố nắm tay dắt tôi qua những dãy hành lang dài ,cái im lặng của ngôi giáo đường buổi sáng làm con bé vốn nhạy cảm từ bé như tôi trở nên nín lặng , chỉ rụt rè nhìn quanh quất , tay níu chặt tay bố . Bố tôi nói chuyện với Soeur Nhất – người phụ trách các lớp học ở đây - Soeur cao lớn , nghiêm nghị , đôi mắt nhìn xoáy vào người đối diện sau cặp kính trắng trễ xuống tận sóng mũi .Trao đổi với bố tôi xong , soeur nắm tay dắt tôi đi , tôi nén khóc , cứ ngoái lại nhìn bố còn đứng tần ngần nhìn theo tôi .


Lớp học là một khoảng sân lớn trong khuôn viên nhà thờ , tôi nhìn thấy một cái bảng màu xanh chi chít chữ , dưới đất là những đứa trẻ trạc tuổi tôi , ngồi xếp bằng dưới đất , mặt ngước lên tấm bảng , há những cái miệng nhỏ xinh đánh vần theo một soeur khác vẻ mặt cũng nghiêm trang không kém , cái roi mây cứ lăm lăm trên tay , đứa nào ngủ gục hay không tập trung thì lập tức cái roi không ngại ngần nhắc nhở .
Tôi nhớ ngày ấy phương pháp dạy học rất đơn giản , soeur đọc trước , chúng tôi đọc sau , tiếng đánh vần vang khắp không gian vắng lặng , dội lại cái bồn chồn , sợ sệt của tuổi thơ chúng tôi một cách đều đều , buồn buôn ...vì thế rất dễ buồn ngủ và không ngày nào không có đứa ăn roi mây . Các soeur dữ và nghiêm khủng khiếp , ít khi nào thấy nơi các soeur một nụ cười , một lời quát mắng , chỉ có những đôi mắt nhìn lạnh lùng và tiếng rít của cái roi mây .


Tuổi thơ tôi ngập tràn ấn tượng của những buổi sáng , ngồi sau lưng chiếc xe đạp của bố , lòng hoang mang lo sợ thầm mong con đường cứ dài mãi dài mãi , không hiểu sao khi ấy tôi không nói với bố mẹ sự sợ sệt lo lắng của mình . Rất may , thời gian học với các soeur không lâu vì bố tôi chuyển đơn vị nên gia đình tôi cũng chuyển đi nơi khác . Những năm sau đó , khi đã học lên các lớp lớn hơn, có dịp về qua cái cổng khép kín của nhà thờ , tôi vẫn thấy sợ cứ nắm chặt bàn tay mẹ. Và nhiều năm sau đó nữa khi có việc phải ghé qua Sở GD tỉnh Đồng Nai , tôi đã dừng lại trước cổng ngôi giáo đường một lúc … nhớ con bé ngày nào và nhớ cả hình ảnh những bà soeur áo trắng .




Năm học cấp hai ở Saigon do nhà chuyển từ Tam Hiệp lên trễ nên tôi không kịp thi vào trường công lập và phải học qua nhiều trường tư thục của thành phố , năm lớp Đệ Tứ ( lớp chín bây giờ ) mẹ lại gởi tôi học ở Phước An ngôi trường do các cha quản lý nằm ngay trong khuôn viên nhà thờ Thị Nghè ( bây giờ hình như là trường Tiểu học Phù Đổng)


Thường thì học sinh ở đây đều có đạo và tuần nào cũng có 1 tiết học Giáo lý . Tôi là một trong số rất ít những học sinh ngoại đạo mà được các cha thương bởi tôi học giáo lý cũng giỏi không thua các học sinh có đạo . Tôi nhớ hồi ấy có một tờ báo của cộng đồng người Thiên Chúa giáo tên là báo Thẳng Tiến do cha Thăm – Hiệu trưởng trường tôi – làm chủ nhiệm . Phòng cha có nhiều sách báo khủng khiếp , tôi thường được cha cho vào phòng đọc sách của cha để đọc những cuốn sách mang nhiều tư tưởng , câu chuyện về tôn giáo , tôi rất mê đọc , tôi càng thích đọc , cha càng khuyến khích , cha còn cho tôi mượn về nhà đến nỗi bạn bè tôi ganh tỵ . Thỉnh thoảng chúng tôi còn được vào nhà thờ nghe cha giảng đạo , nhìn đám bạn lên rước lễ nhận bánh thánh từ đôi tay cha đưa cao lấp loáng chiếc ly bạc , tôi cứ tự hỏi cái bánh thánh thật sự có mùi vị như thế nào nhỉ ?…


Đêm giáng sinh năm nào tôi cũng đi dự bữa tiệc đêm từ nhà những người bạn thân sau khi dự lễ từ nhà thờ Mac-ti-no và dạo quanh khu nhà thờ Đức Bà … Đêm an lành , đêm lấp loáng niềm vui . Những đêm giáng sinh ngày ấy là những đêm giáng sinh tràn đầy niềm hạnh phúc trong veo…

Tôi không hiểu ngày ấy tôi có yêu Chúa như các bạn tôi không nhưng tôi biết tôi yêu lắm cái gác chuông cao – nơi bầy chim sẻ thường bay về ríu rít mà từ một chỗ ngồi tôi đã bắt gặp khi lơ đãng nhìn ra ngoài cửa lớp.

Tôi cũng không hiểu tại sao ngày ấy ông thi sĩ nổi tiếng Nguyễn Tất Nhiên lại thấy người yêu mình “hiền như ma-soeur” trong khi với tôi ấn tượng về các bà soeur là ấn tượng về sự lạnh lùng và dữ ơi là dữ …!

Tôi cũng không hiểu ngày ấy tại sao người bạn trai học cùng lớp lại gởi tặng tôi một tấm thiệp thật xinh trong đó chỉ có câu thơ : “…Trước ngày lên ngôi Chúa , ai chắc không dại khờ ..” kèm theo là một cái hộp diêm bé tí cũng xinh không kém vào đúng ngày Giáng sinh , thiệp thì tôi hiểu còn diêm …hỏi mãi nó cũng chẳng nói ..cái thằng thiệt là !!! Chừ nó trôi dạt nơi nào và câu hỏi thì vẫn còn ở đó .


Ôi! có đúng là trước ngày lên ngôi Chúa … ai chắc không dại khờ không nhỉ ???



Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2008

,,,, lời cảm ơn thứ hai và nhiều nữa...

DDIVA ca Gió

Gửi Gió mấy tấm hình ở DIVA
.
Photobucket Khung cảnh nên thơ..
.

Photobucket Cấu trúc cổ kính ..man mác
.
Photobucket Ngồi đây mà nghe HẸN HÒ của Phạm Duy thì ...tuyệt

Cảm ơn bác Giáo Già - người bạn lớn - Mong bác tìm thấy một chút mình khi đến Diva .Món quà của bác thật tuyệt....y như khi nghe Hẹn Hò của Phạm Duy !!!

Đọc tiếp ...

Gởi theo gió ...lời cảm ơn thứ nhất.

GIÓ

(Riêng tặng chị Gió heo may)

Nhẹ nhàng gió xua tan mảng sương mù ngưng đọng lá, rúc rích cười tươi bước tung tăng đồi nương, suối nhỏ ngân nga câu tình, hất tung bồng bềnh mái tóc sơn nữ thẹn thùng mặt đỏ lời cầu hôn nương rẫy.

Gió thả trôi mênh mông biển xanh mắt xanh, dập dềnh sóng vỗ Gió ôm núi, băng rừng, phiêu diêu đô thị ngả nghiêng khói, ngợp ngợp những ô vuông cao tầng chất ngất, vun vút chao thổi khô mấy giọt mồ hôi bờ xanh áo công nhân

Phẩy cánh quạt trong veo, gió ru em thơ từng giấc mộng lành, ôm đôi tình nhân thở ấm tình yêu. Gió xóa nhòa buồn mắt mẹ, mệt nhọc của cha, ăm ắp vô bờ hạnh phúc.

Gió nhẹ tênh phiêu bồng hương hoa giá rét, nhủ chàng đông đi ngủ đánh thức nàng Xuân cho hoa hé nhụy, rong chơi với mùa hạ nắng vàng và thu xao xác lá heo may hun hút. Gió ươm mầm sống rải hoa những con đường bóng cây và ấp ôm mẹ đất.

Gió hạnh phúc.

Hoa Anh Túc Đen – Vi Thủy

Chị Gió

Có biết đâu niềm vui đang nằm trong thiên tai,..." Một câu hát trong bài Tình khúc thứ nhất của NS Vũ Thành An, là một trong những nhạc phẩm thành công nhất của ông, cũng là bài hát tôi thường nghe, đôi lúc nghêu ngao đơn giản vì tôi cũng yêu thích nó lắm, hôm nay lại khác, tôi thường hay suy nghĩ về câu hát này những lúc bâng quơ, tôi thấm thía nhiều hơn sự " được - mất" trong ấy...đồng cảm, chia xẻ!

*******

Hẹn gặp chị Gió tại DiVa lúc 20h, tôi đến sớm hơn hẹn 20', từng hiểu chị gắn bó với quán dường nào, Chị cũng từng hay đến một mình, tôi cũng muốn đến đó để hiểu thêm cảm giác của chị cũng như làm quen với không gian vừa quen ( vì đọc những entry của chị) vừa lạ ấy. Giờ tôi cũng như Tiểu Anh ( qua blog chị Gió ) đã hiểu " vì sao chị chọn Diva"!

Những tình khúc sâu lắng, nhẹ nhàng hòa quyện vào không gian trong trẻo của những cây, nước xanh mát khiến lòng người như dịu lại, tôi ngồi đó im lặng nhưng khuôn mặt tươi tỉnh, những người khách gần đó cũng vậy, đi một mình cũng có, một đôi...một nhóm...tất cả cùng dặt dìu trong không khí ấy, ai ai cũng êm đềm với những câu chuyện loáng thoáng nhẹ nhàng...hay lòng tôi đang nhẹ nhàng?

Chị đến đúng 20h - tôi nhìn đồng hồ, Chị thật như những gì chị viết cũng chính vì vậy chị em thật gần gũi dù đây chỉ là lần gặp đầu tiên, tôi nói chuyện không ngừng ( giống như lâu ngày chưa được nói..hihi..) với chị mỗi đề tài là một câu chuyện, một kinh nghiệm và cả một cách nhìn khiến cho tôi ngưỡng mộ và học hỏi nhiều đó là " nụ cười, sự tin yêu vào cuộc sống...điều này tôi biết, tôi hiểu từ lâu qua những bài học, những câu chuyện và cả lời khuyên, nhưng tôi bị tác động không phải bởi những lý thuyết ấy mà từ cuộc sống và tâm tư chị, đằng sau những nụ cười và nhiều câu chuyện chia xẻ thì trong lòng chị là một khoảng mênh mông, ...tất cả, chị không khỏa lấp bằng sự chai lỳ cảm xúc mà bằng sự đối diện, điều tôi vẫn thường hay rụt rè và e sợ...

Anh Bói, chị Lê Uyển Văn, anh Remil, chị Khánh Lam, Cảnh, ...những người thân chung của hai chị em và cả những người bạn riêng chị yêu quý Chị Hà. anh bent, Cuội, Tiểu Anh, ...không nhớ hết, tất cả đều thân quen gần gũi tâm tình của chị, những tình cảm chị đặt là "ẩn" chứ không hề " ảo", rất thật, rất trân trọng.Sẽ gặp và sẽ nhớ, ( nói nhỏ vì hôm nay vội quá hai chị em hẹn nhau bất ngờ nên chưa kịp rủ anh Remil, hẹn anh lần sau Khói vào lại SG)

Nghe ca khúc Nỗi Nhớ Mùa Đông của Phú Quang tôi nói cùng chị bài hát này nếu nghe ở Hà Nội hay Đà Lạt thì lạnh lắm, mới đúng bài, kể chị nghe tôi rất thích bài hát Người đi qua đời tôi của NS Phạm Đình Chương, hay cả hai chị em đều rất hứng thú khi nhắc đến Dạ Lai Hương của NS tài danh Phạm Duy do ca sĩ Thái Thanh trình bày, NS Phạm Duy từng chia xẻ " viết về một đêm thanh bình" em cũng mong Chị, em, tất cả mọi người đều có ngày mai huyền diệu như đêm Dạ Lai Hương

" Đêm thơm như một dòng sữa
Lũ chúng em êm đềm rủ nhau ra trước nhà
Hiu hiu hương tự ngàn xa, bỗng quay về
Dạt dào trên hè, ngoài trời khuya
Đường đêm sao yên vui, người đi quen lối
,
....

Lung linh trăng lại về nữa
Cánh gió đưa hương ngả đầu mây phất phơ
Đêm thơm không phải từ hoa
Mà bởi vì ta thiết tha tình yêu Thái Hòa
Đời ngon như men say tình lên phơi phới
Đẹp duyên người sống cho người
Đời vui như ong bay, ngọt lên cây trái
Góp chung mặt sống lâu dài
Nhịp bàn tay nhân gian ơi !
Nhịp bàn tay nhân gian ơi !
...."
Khói Cao Nguyên


Trong thế giới ẩn này có lẽ tôi đang là người hạnh phúc …
Cảm ơn người bạn lớn Giáo Già , cảm ơn Hoa Anh Túc Đen – Vi Thủy , cảm ơn Khói Cao Nguyên , cảm ơn vì tất cả .

Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2008

Hắn ... và một mùa đông xa lắc ...


Hắn dẹp trai – Oh , nếu chỉ có thế thì hắn cũng chẳng có gì đáng để nói đến. Hắn nói chuyện có duyên , biết làm thơ , biết chơi đàn , hát khá hay , cũng đủ một chút men để đám con gái chếch choáng rồi đấy. Hắn hơi ngạo nghễ , hơi phớt lờ con gái – nhất là những cô gái hay nhìn lén hắn , hay quan tâm đến hắn , hay chăm sóc hắn , điều này mới thực sự làm không ít cô bị chao đảo , hắn càng phớt các cô càng say , một vài cô bé trong xóm đã khóc và tâm sự với tôi về hắn .Riêng cái khoản này thì tôi ghét hắn cực kì .


Nhà ở cùng xóm ,sau 30 tháng 4 hắn đi lính về , ngơ ngáo ra vào với những hoang mang ,buổi tối hắn cùng vài người bạn hay ngồi đàn ca trước cửa , thi thoảng lại nghe hắn hát những bài hát tôi yêu thích . Tôi cũng ở nhà vì… Văn Khoa bị đóng cửa . Thuở ấy , sao tôi ngoan đến lạ, chỉ chúi đầu ở nhà , đọc sách , làm thơ , nghe nhạc và nhớ mối tình mỏng manh đẹp như mơ ở Văn Khoa


Tôi ghét hắn ra mặt và chẳng bao giờ quan tâm đến hắn ,thỉnh thoảng ra ngõ gặp nhau tôi và hắn cũng chỉ thoáng nhìn rồi quay đi . Có lần , nghe cô bé em họ hắn bảo :“Anh em bảo chị kiêu… thấy ghét !” , tôi chỉ cười chẳng nói đi nói lại .


Tôi – một đứa con gái bình thường – hay mơ mộng , hơi bướng bỉnh nhưng lại dễ khóc … được cái nói chuyện cũng dễ thương ( nghe những người quen bảo thế ) nên cũng có những vệ tinh chung quanh – Tôi và hắn …chẳng hấp dẫn nhau . Tôi ghét hắn bởi tôi cho rằng hắn coi thường con gái , hắn ghét tôi vì cho rằng tôi kiêu …Tôi và hắn chẳng có gì chung ngoài cái chung là ghét nhau một cách lạ lùng .



Mùa đông năm ấy trời lạnh kinh khủng .Buổi tối , thường có nhiều gió, sao trời chi chít , những hôm có trăng cái xóm nhỏ của tôi đẹp đến ngẩn ngơ , những con đường đất chan hòa ánh vàng . Tôi thường ngồi ở tủ thuốc lá của cô bạn gái ngoài ngõ nhìn sao trời và nói chuyện với vài người bạn . Một lần , cũng là một tối mùa đông , cúp điện ,tủ thuốc lá của cô bạn tôi chỉ tù mù ngọn đèn dầu , tôi đang ngồi coi hàng hộ để cô bạn chạy đi đâu đó thì hắn ghé mua thuốc lá . Đúng là oan gia ngõ hẹp … tôi lặng lẽ lấy thuốc đưa cho hắn , hắn cầm thuốc , nhìn thẳng vào mắt tôi . Trời , đây là lần đầu tôi và hắn nhìn rõ nhau như thế .Tôi cũng bướng bỉnh nhìn thẳng vào mắt hắn … bỗng dưng hắn bật cười và bảo nhỏ : “Tôi thấy sao trời trong mắt cô …” rồi quay lưng đi thẳng . Tôi hơi run , và tôi hiểu vì sao nhiều cô gái trong cái khu phố nhỏ này lại thích hắn .




Từ hôm ấy hắn ghé tủ thuốc của cô bạn tôi nhiều hơn , thi thoảng hắn ngồi lại trò chuyện bâng quơ … và chẳng hiểu từ lúc nào hình như tôi và hắn … không còn ghét nhau nữa . Tôi phát hiện hắn là người thẳng thắn , bướng bỉnh không kém tôi , thông minh , hơi khôi hài và …dễ thương . Cuối mùa đông năm ấy, tôi nhận được nhiều bài thơ của hắn - những bài thơ tình - hắn còn giới thiệu với tôi những người bạn thân của mình , họ quý tôi và tôi cũng rất quý họ . Một lần , tôi và hắn cùng nhìn lên bầu trời cao , những vì sao nhỏ nhấp nháy …hắn hỏi tôi thích vì sao nào , tôi đã chỉ một nhánh gồm ba vì sao mọc thẳng hàng và bảo tôi thích vì sao ở giữa chỉ vì nếu nhìn kĩ nó không phải là một mà là hai vì sao chừng như rất gần mà lại rất xa nhau … hắn bảo hắn đặt tên cho vì sao đó là sao HD – tên tôi – Tối đó tôi nhận của hắn lá thư tỏ tình – lá thư cũng làm lòng tôi mềm đến lạ .



Chúng tôi yêu nhau – đó là thời gian của những khoảng cách dài với những chuyến đi mà những lá thư luôn nối liền mong đợi . Tôi dạy học ở một cánh rừng cách xa nhà hơn trăm cây số , hắn rong ruổi theo công trình đi nhiều nơi . Cuộc sống lúc ấy biết bao khó khăn , phương tiện thông tin không như bây giờ nên chúng tôi cứ mãi là hai vì sao dường như rất gần mà lại rất xa . Tôi nhận những lá thư thường xuyên của hắn …là những đêm vùng núi đi uống rượu với bạn bè về , nhìn vì sao quen trên trời mà nhớ phố khôn nguôi …, là những lần về phố vội vàng không có tôi hắn đã vu vơ giận hờn rằng tôi yêu rừng hơn hắn .Tôi cũng viết những lá thư cho hắn từ những ngày nhọc nhằn một mình nơi núi rừng xa xôi , những lá thư hắn bảo …mỗi lần đọc cứ ngon như điếu thuốc đầu ngày ….nên tôi gọi hắn là KHÓI .



Ba năm yêu nhau với những khoảng cách của những con đường dài nối liền cách trở , với những khó khăn vô cùng của cuộc sống lúc bấy giờ , với những hờn giận vu vơ do thời gian xa cách … chúng tôi cũng vẫn về với nhau .Chỉ một lần trước ngày cưới gần một tháng , hai đứa có dịp về phép cùng lúc để chuẩn bị cho ngày cưới, đêm Noel năm ấy, hắn đã dắt tôi qua những con phố đông của Saigon , hắn nắm chặt tay tôi , hình như hai vì sao trên trời hôm ấy rất gần nhau - đó là lần đầu mà cũng là lần cuối cùng chúng tôi đi chơi với nhau ... còn tất cả đều là khoảng cách của những nhớ thương muôn trùng .



Chúng tôi cưới nhau ...sáu tháng sau hắn rời xa tôi mãi mãi trong một tai nạn .Hạnh phúc ngắn ngủi làm tôi chỉ kịp ngơ ngác nhìn nó tan vỡ ngay trong tay mình . Lá thư cuối cùng trước lúc rời xa tôi mãi mãi , trước lúc khép lại đôi mắt có cái nhìn làm ấm một mùa đông , lá thư chỉ viết trước đó hai tiếng đồng hồ và còn dang dở , hắn vẫn nhắc đến vì sao mang tên tôi hắn đặt….vì sao đằng đẵng nỗi chia xa ...




Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 16 tháng 12, 2008

Tiểu Anh

Tôi ngồi ở Diva nhìn những tán lá xanh biếc của cây trứng cá xòe trên đầu . Buổi sáng chủ nhật thật bình yên , lần đầu tôi đến đây vào buổi sáng – một buổi sáng chủ nhật - Diva vẫn thật quen với những bản nhạc một thời ..với âm thanh vừa đủ nghe , vừa đủ nhớ . Tôi đợi Tiểu Anh – Qyingg - với lời hẹn từ tuần trước khi nghe lời nhắn từ QC : “Chị Gió ơi , hôm nào rảnh coffee với em nhé” .

Tiểu Anh đến … bé bỏng , trẻ hơn cái tuổi 24 – tôi liên tưởng đến chú chim nhỏ hay nhảy ngoài khoảng sân rộng nơi tôi hay đưa mắt nhìn ra ngoài từ một ô cửa – Cô bé có cái tuổi thơ khá bình yên tại nơi đây – nơi cái quận ngoại thành mà Tiểu Anh nói “ Hồi mới về đây em rất thích , em yêu những ngôi trường nhỏ , thầy cô và bạn bè ở đây lắm

Tuổi thơ của Tiểu Anh đi qua những ngôi trường tôi biết , những thầy cô tôi biết . Một tuổi thơ bình yên, lại thông minh , hay suy nghĩ chắt lọc để có một Tiểu Anh như thế : hơi mỏng manh , hay suy tư , hay quan sát và chiêm nghiệm .

Tôi nói với Tiểu Anh như nói với một người bạn nhỏ - thi thoảng cô bé lại nhìn tôi cười : vui quá khi được biết chị …Oh , tôi cũng thật vui khi biết em ,Tiểu Anh ạ .

Chúng tôi chia tay nhau sau khi tôi chỉ chỗ để Tiểu Anh đến mua một cuốn sách tìm mãi không có : HOÀNG TỬ NHỎ của Saint – Exupery do chính Bùi Tiên Sinh dịch . Buổi sáng chủ nhật đi qua với chút nắng trải vàng con phố quen , tôi biết ngày sẽ bình yên , ngày có tiếng xôn xao của chú chim nhỏ Tiểu Anh .

ENTRY CHO GIÓ ...

Sáng, mt cơn mưa nh rơi xung vườn, tí tách reo trên tng mng vuông xi măng, trên tng viên si bé, tri không nng nhưng không m đm. Cm cây dù hng xinh, mưa cũng không ngăn bước chân vui vui cho cuc hi ng gió heo may gia mùa đông đu tháng 12. tôi đi gp ch, theo cách gi thân thương mi người thường gi: ch Gió.

Góc Diva phía nhìn ra mt đường, chi ngi đó. Si bước đường phía trước quán, thóang nhìn tôi nhn ra ch ngay. Người bn blogger đu tiên gp g, cũng là mt cái duyên l, cám ơn cái hu duyên được biết và gp ch, nhng n cười kết ni nhn ra nhau.

Chng dám gi là đng cm. Ch ngòai đi cũng như trong tng entries, nh nhàng và sâu lng. Cm nhn người ph n trước mt tôi mang mt ni cô đơn sâu xa mà chưa ai tng có th "kh chm" nhưng vn yêu cuc đi theo tng giây tng phút. Tán lá cây xòe rng, "lá hát như ru" chút xào xt sáng nay, ging ca sĩ văng vng quyn vào tiếng dương cm dìu dt đưa nhc Trnh như càng vang xa, mang mác và tôi biết vì sao đây là quán ch thường lui ti. Đôi thóang tâm s v mi tình đu Văn Khoa, nhng suy nghĩ v cuc sng, đôi nét v phương pháp dy hc, v nhng cm nhn văn hc, âm nhc...,v nhng ưu tư thường nht, tôi cht rùng mình t hi: Không biết khi bng tui ch tôi có được nhng cm nhn sâu lng và tinh tế như thế hay không?

Nh
ng câu chuyn c tiếp ni, tiếp ni khá lâu cho ln đu gp g - theo tôi là vy. Chia tay, ch ch cho tôi nhà sách nơi có th mua cun Hòang T Bé dch gi Bùi Giáng. Tôi biết và tôi cám ơn s tình c đã cho tôi biết ch - mt trong nhng người bn dưỡng cht cho tâm hn.


Ghé hiu sách mua nhng cun sách như ch hướng dn, nng trưa ri nh trên con đường v, mt cm giác vui vui như lúc đi. Ging hát Tino Rossi đang vang lên bài Vive le vent khi viết entry này. Cám ơn mùa giáng sinh đã mang li cho tôi mt làn Gió an lành.

TIỂU ANH - QYINGG

14.12.08

Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2008

Xin đừng như sóng ( phần cuối)






Quân vẩn vơ tìm viên cuội nhỏ quăng ra biển … viên cuội rơi đâu đó hòa với sóng .Anh nhận ra lòng mình chênh chao hơn mình tưởng . Anh nhớ khuôn mặt nàng ngày hôm qua , cũng cái nhìn hờ hững như vô tình và nụ cười nhẹ , hình như Thụy không nhận ra anh , đó cũng là điều dễ hiểu thôi mà .Anh không ngờ gặp nàng ở đây , hai hôm không gặp nàng ở cái quán cà phê quen , buổi trưa bỗng buồn không chịu được . Anh xin nghỉ phép và trở về thăm vùng biển quê anh , vừa xuống xe anh gởi hành lý ngay nhà người quen và đi lần ra biển ,nơi mà mỗi ghềnh đá , mỗi vết chân trên bãi cát trắng phau này đều gợi nhớ mối tình đầu , đều cứa vào tim anh vết đau ,và định mệnh để anh gặp Thụy , Thụy có đến hay không , anh không biết nhưng anh thấy cần phải gặp nàng . Ở cái thành phố này bỗng dưng anh thấy nàng gần anh hơn , nó như một định mệnh mà anh cần phải giữ lấy ngay bây giờ hoặc là không bao giờ .



Thụy đến gần anh hơn , Quân bỗng trở nên bình tĩnh , anh quay về phía Thụy , nàng đi sát biển , mái tóc bay bay , mấy cánh loa kèn trên tay hơi vung vẩy , cái vẻ đơn độc thường ngày dường như không còn , sóng cứ xôn xao xô bờ , sát những bước chân nhỏ của nàng , anh có cảm giác bước chân nàng liêu xiêu chực tan vào sóng . Thụy đứng trước mặt anh , hơi mỉm cười , không ngạc nhiên chỉ là ánh mắt hơi dò hỏi . Quân đến gần đưa bàn tay , hơi bối rối một chút nhưng rồi Thụy cũng đặt bàn tay của nàng vào bàn tay anh , bàn tay nhỏ , ấm , hơi run . Quân cười : Chào ! Thụy gật đầu hỏi nhỏ :
- Anh biết tôi ?
- Em không thấy tôi quen chút xíu nào sao ?
- Có , nhưng tôi không nhớ rõ .
- Tôi thường gặp em ở Café Nguyệt.
Thụy nhìn Quân , mái tóc hớt cao , đôi mắt như biết nói làm nàng bối rối , nụ cười hiền . Có lẽ nàng đã thấy anh vài lần ở café Nguyệt nhưng nàng không để ý . Thụy cười :
- À , ra vậy .



Hai người ngồi xuống bãi cát . Thụy nhìn ra khơi xa , biển buổi sáng hiền lành , thân thiện . Thụy thấy lòng bình yên , Quân ngồi bên cạnh nàng cũng hiền như biển sáng nay . Anh không nói gì nhiều hơn chỉ bảo là gặp nàng anh vui vì như gặp một người quen ở một nơi hình như đã trở thành xa lạ với anh . Anh về đây như một thói quen mỗi khi muốn rời khỏi Saigon , thành phố này giữ của anh nhiều điều cả hạnh phúc và những vết thương . Thụy không nói với Quân lý do tại sao nàng ra đây , tại sao nàng một mình đến cái thành phố không có một người quen này , Quân cũng không cần biết điều đó , anh hiểu anh đang hạnh phúc . Anh thích nhìn Thụy cười vu vơ nhìn ra xa , anh phát hiện nàng hay nhìn ra xa , một cái nhìn ngơ ngác như tìm kiếm . Quân bảo :
- Tôi chỉ ở đây ba ngày nữa , ba ngày Thụy cho phép tôi là hướng dẫn viên cho em được không ?
Thụy nhìn Quân , khó mà từ chối cái nhìn tha thiết của anh , nàng mỉm cười như một sự đồng ý . Quân và Thụy đi dọc trên bãi cát , nắng bắt đầu lên cao.
Quân đưa Thụy trở về khách sạn với lời hẹn sáng hôm sau sẽ đến đón nàng .




Ba ngày sau đó Quân đưa nàng đến nhiều nơi bằng chiếc xe máy anh mượn của người bạn cũ . Quân biết rõ thành phố này đến làm Thụy ngạc nhiên .Hôm ngồi ở Hòn Con Sẻ Tre Quân kể với nàng nhiều về cuộc đời anh về cả mối tình đầu của anh với Nhã . Ba ngày Thụy được cười vui , được chăm sóc dịu dàng . Bên Quân , Thụy thấy mình đổi khác , Quân chân tình , ấm áp và hơi khôi hài , anh làm nàng cười nhiều hơn nhưng anh cũng biết lúc nào cần im lặng . Thụy mơ hồ nhận thấy cái cảm giác tin cậy của nàng với Quân cái cảm giác nàng không tìm thấy ở Hạo. Làm sao có sự tin cậy khi luôn hiện diện nỗi chia xa với những lần trở về vội vàng , với những cuộc tiễn đưa chóng vánh chỉ còn lại một mình nàng lặng lẽ rời khỏi sân bay. Thụy vẫn không nói gì với Quân về Hạo , anh cũng không hỏi , không thắc mắc , chỉ đôi lúc Thụy thoáng thấy cái nhìn sâu , ánh mắt tối lại buồn buồn của anh , thường thì Thụy tránh cái nhìn như thế , nó làm lòng nàng chùng xuống , hơi chao . Sáng nay , ngồi ở Hòn Chồng , Quân kể cho Thụy nghe truyền thuyết của cái tên này , anh còn chỉ cho nàng cụm đá thứ hai có hình dáng như một người phụ nữ ngồi trông ra biển và bảo đó là Hòn Vợ . Quân hỏi nàng :
- Thụy có biết tại sao Hòn Vợ lại nhìn ra biển mà không nhìn Hòn Chồng không ?
Không đợi Thụy trả lời Quân nhìn ra khơi xa , hơi mỉm cười giải thích :
- Cô ấy đang nói thầm với sóng đấy
- Nói gì
- Xin đừng như sóng . Cô ấy xin tình yêu đừng quá dạt dào rồi tan nhanh như sóng .
- Sao anh biết ?
- Vì anh yêu Hòn Vợ mà , anh yêu từ ngày anh còn đi học cơ. Anh vẫn luôn chờ đợi Hòn Vợ trả lời có yêu anh không đấy .



Thụy cười , anh luôn có những suy nghĩ lạ làm nàng ngạc nhiên , làm nàng cười thú vị .Ngày mai Quân về Saigon , anh về trước nàng hai ngày . Trưa nay đưa nàng về khách sạn , anh hẹn chiều sẽ đến đón nàng đi ăn , đi lang thang trước khi anh về Saigon . Thụy bỗng thấy buồn , bỗng thấy nao lòng , nàng nhìn mình trong gương , một khuôn mặt khác của nàng , tươi tắn , ngây ngây . Nàng đó ư ? một Thụy rất quen mà …rất khác .



Quân đón nàng lúc 5 giờ chiều . Sau khi đi ăn , Quân dắt nàng vào café Phú Sĩ - một quán café khá nổi tiếng ở Nha Trang được thiết kế theo lối kiến trúc Nhật Bản , không gian thoáng đãng ,lãng mạn , nhạc khá hay . Thụy bảo nàng vẫn thèm ra biển . Quân đưa nàng ra mỏm đá nơi hai người gặp nhau.



Biển bây giờ tối thẫm , bầu trời đêm bỗng trở nên mênh mông . Cả hai cùng im lặng nhìn ra biển . Quân nhìn Thụy , nàng ngồi , hai tay bó gối , mắt nhìn ra cái khoảng không bao la của biển , vài sợi tóc bay che khuôn mặt đã trở nên quá quen thuộc với anh , bỗng dưng anh thấy nàng giống Hòn Vợ - hòn đá anh yêu thích từ ngày còn học phổ thông . Anh mỉm cười . Thụy nhìn anh hỏi :
- Anh cười gì vậy ?
- Anh bỗng thấy Thụy giống Hòn Vợ quá !
Thụy nhìn anh , trong bóng đêm anh thấy hai vì sao trong mắt nàng , hai vì sao ngân ngấn nước . Bỗng dưng anh thèm giữ lại mấy sợi tóc nhỏ kia đến thế , anh thèm nhìn gần hơn nữa hai vì sao ngơ ngác đến tội nghiệp kia , anh thèm ôm nàng vào lòng . Bất ngờ , Thụy đứng lên nói nhỏ , giọng run run :
- Thôi , về anh .
Quân cố nhìn sâu vào mắt nàng , giọng nhỏ , ấm như một lời dặn dò :
- Hai ngày còn lại Thụy giúp anh một việc nhé ?
- Việc gì anh ?
- Hỏi hộ xem Hòn Vợ có yêu anh không ?
Thụy bỗng lúng túng :
- Anh lúc nào cũng đùa .




Quân chở Thụy dọc con đường ven biển , con đường đẹp nhất thành phố , trời đêm lành lạnh , Thụy bỗng thèm khóc quá , có cái gì dường như rất lạ tràn vào lòng nàng , một cảm giác được , một cảm giác mất lẫn lộn . Lưng Quân rộng , ấm áp nhưng bỗng làm nàng sợ - nàng sợ cái ấm áp lại làm nàng khóc mất thôi .Thụy xuống xe , Quân lại xòe bàn tay , tay anh ấm , dịu dàng . Quân nắm tay Thụy một lúc lâu rồi bảo nhỏ :
- Hẹn gặp ở Saigon.
Thụy nhìn theo bóng Quân khuất sau một khúc quanh , nàng hiểu rằng hai ngày còn lại sẽ là hai ngày trống vắng .
Sáng hôm sau , nhân viên khách sạn chuyển cho Thụy một bó hồng thật đẹp và là thư của Quân – một lá thư rất ngắn :



Thụy !
Cám ơn em .
Và xin đừng như sóng ….
Quân



Thụy ra biển , nàng ngồi im lặng rất lâu . Lòng nàng bỗng có cái cảm giác tươi mới dạt dào đến lạ .Nàng nhớ đôi mắt Quân tối qua , đôi mắt anh luôn nói nhiều điều , nàng không hiểu điều gì nữa sẽ đón nàng ở cái thành phố quen thuộc kia , nơi có Quân – người bây giờ bỗng trở nên gần gũi với nàng – nơi nàng có một góc phòng với nhiều cái mail của Hạo , nơi nàng có bốn năm gậm nhấm nỗi buồn mình . Nay mai nàng sẽ trở lại Saigon ,trở lại với nhịp sống quen thuộc , nhưng chừng như nàng không còn là nàng của mười hôm trước nữa , nhưng chừng như những con sóng vẫn còn làm nàng say . Thụy nhủ với mình : Ừ, xin đừng như sóng .
Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 10 tháng 12, 2008

Ngàn thu áo tím


Chiều nghe người bạn lớn nhắc Ngàn Thu Áo Tím bỗng nhớ quá vạt áo tím tôi thời con gái .

Ngày ấy tôi cũng yêu màu tím cũng có chiếc áo tím phất phơ một góc sân trường đại học , cũng có người bạn trai cùng lớp hay hát nhỏ "Ngày xưa xa xôi em rất yêu màu tím …” mỗi lần thấy tôi mặc chiếc áo dài màu tím đến trường … để rồi hôm nào mặc áo tím lại đưa mắt lẩn quẩn tìm một ánh mắt lén nhìn đâu đó .

Thế rồi cuộc đời là …những cuộc tình chia xa … đi lạc vào những phía không đường về …” Áo tím sau đó buồn quá ,buồn như lá mùa thu , buồn như màu tím , buồn như bài hát của nhạc sĩ Hoàng Trọng - Ngàn Thu Áo Tím - . Có thời không dám nghe Ngàn Thu Áo Tím bởi sợ lòng lại chùng chùng nhớ ,hồn lại chùng chùng đau .

Áo tím bây giờ trở thành một sợi tóc bay trong cái trí nhớ nhỏ nhoi của trăm vạn nỗi quên như cách nhạc sĩ họ Trịnh bảo vì thế lại có thể nghe hát Ngàn Thu Áo Tím chỉ với chút cảm xúc mênh mang … đôi khi rưng rưng lòng một chút .

Muốn post bài hát tim tím này tặng người bạn lớn cũng yêu màu tím …cũng yêu Ngàn Thu Áo Tím , chị nhỉ?

(Tặng chị Hà )

Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008

Giấc mơ của Hoàng Tử Nhỏ....





Tôi nhận lời mời của trant - Trần Thanh Cảnh vào những ngày cuối tháng 11 – một lời mời qua quick comment trong blog của tôi . Buổi chiều có cơn mưa nhỏ khi tôi chuẩn bị về thành phố . Tôi băng qua những con phố rộng của Saigon gần vào tối để đến cái không gian đầy màu sắc bàng bạc những giấc mơ .


Phòng tranh nhỏ , ấm cúng ,cái màu trắng sữa của gian phòng tạo cảm giác sang trọng tinh khiết nằm trên một con đường nhỏ ở số 2B Chu Mạnh Trinh Quận I – VÂN GALLERY – Thật tuyệt vì trant nhận ra tôi ngay khi tôi băng qua đường , cười và gọi : chị Gió – Trần Thanh Cảnh – trant – trẻ hơn tôi tưởng , trẻ hơn những ray rứt , những trăn trở mà tôi bắt gặp ở trant trên cái thế giới hơi phiêu lãng này .


Tôi đến khi phòng tranh đã khá đông , gồm các họa sĩ có tiếng thuộc Hội Mĩ Thuật thành phố và rất nhiều sinh viên mĩ thuật là bạn bè và lớp đàn em của trant . Có biết bao lời chúc mừng , hoa và những cái bắt tay .. làm trant phải toét miệng cười miết . Hình như có mình tôi là người ngoại đạo giữa cái thế giới của những mảng màu này . Tôi chậm rãi di chuyển qua từng mảng tường , lặng lại trước một vài bức vẽ , ly rượu mừng sóng sánh , chan chát đầu lưỡi một cách thú vị


Có tất cả hơn ba mươi bức tranh – là câu chuyện về những giấc mơ – giấc mơ của một Hoàng Tử Nhỏ cho đến giấc mơ của một chàng Hoàng Tử - theo cách cảm của riêng tôi - . Mỗi khách mời đều nhận một tờ giới thiệu có lời dẫn của từng bức tranh , tôi lại không mang theo kiếng nên chẳng đọc được gì , nhưng thế mà lại hay , tôi không bị những lời dẫn dắt đi , tôi cảm tranh trant theo cách của tôi – một người ngoại đạo – Những giấc mơ được ngân lên một cách hư ảo , màu sắc lạnh tạo sự bay bổng đúng như tên gọi : những giấc mơ .


Tôi đứng lâu trước hai bức vẽ số 7 và số 9 : Đầu tiên tôi nhìn thấy cái xích đu ở bức tranh số 9, cái xích đu bay bổng có cảm giác nó không thể ngừng lại ,nó bay vào không trung ,bỗng dưng tôi thấy sợ. Nhưng nghiêng đầu một lát tôi lại nghĩ đến cánh diều … có lẽ thế lại nhẹ nhàng hơn . Đặc biệt tôi thích bức số 7 : Hoàng Tử Nhỏ đang nói chuyện với đóa hoa hồng thật to – to gần bằng cậu - Tôi tự cười với cái vớ vẩn của mình . Về nhà mới biết câu chuyện của bức số 7 :Tôi lạc vào khu vườn bỏ quên , có nhiều con vật bị bỏ quên , chúng đứng im với bộ xương . Câu chuyện của bức thứ 9 : Tôi đánh đu thời gian .Nếu có thời gian tôi nghĩ mình sẽ tìm được nhiều điều thú vị trong những bức tranh khác nữa .


Vài ngày sau đó có dịp tìm hiểu thêm về cuộc triển lãm , hiểu thêm về trant , tôi mới biết trant đã có nhiều cuộc triển lãm và đạt nhiều thành công trong nghề . Chàng Hoàng Tử vẫn ôm trong tâm hồn mình những giấc mơ của Hoàng Tử Bé … và như trant nói: Mỗi giấc mơ nó vừa giống cuộc sống vừa chỉnh sửa cuộc sống một cách vô thức tạo nên một thế giới biến hóa khôn lường . Nó có khi là tái tạo lại kí ức theo một trật tự mới và có khi lại là những thông điệp, những khoảnh khắc đến từ tương lai . Tất cả đan xen giữa vô số hình hài nhảy múa, những nhịp điệu của hình tượng . Và tôi đã vẽ nó với những điều tích đọng cuối cùng vào mỗi ban mai .


Tôi từ giã trant – chị em bắt tay nhau , tôi nhìn và cứ muốn tìm chút hư ảo , dằn vặt , đau đáu suy tư trong nụ cười hạnh phúc của chàng Hoàng Tử Nhỏ - không thấy – nó lẫn vào đêm và những bức tranh rồi trant nhỉ ?


Tôi chạy xe qua những con đường rất quen đang trở nên rất lạ để đến Serenade Khúc Ban Chiều . Quán vắng , tôi tìm một góc khuất nghe nhạc chờ chị Hà, Khánh và Ngọc Yến . Tôi ngồi một mình khá lâu , nhìn những ô cửa sổ “hoài cổ” trên cao , nhớ bức ảnh Châu chụp đẹp ơi là đẹp , tôi đưa máy lên chụp , trời đất ! tối thui, xấu ơi là xấu . Vòm cây xanh mướt , đêm hình như có nước . Chị Hà đến , tôi và chị nhận ra nhau ngay , chị trẻ và dễ thương hơn trong ảnh đấy – (nói nhỏ cho mấy anh trong blog biết nghe ) rồi NYến và Khánh cũng đến . Cơn mưa bỗng đổ xuống chỉ đủ làm bâng khuâng khi nghe một ca sĩ không chuyên hát …” Dù cho mưa … tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời …” Chúng tôi cứ trầm trồ mãi về giọng hát làm mềm lòng những người hay nhớ . Những câu chuyên , nụ cười , cái nhìn , niềm vui vẫn không giữ được thời gian bởi con đường về cũng còn xa và e mưa ướt lối .


Thật may , suốt con đường về của tôi không mưa .Trời hơi lạnh . Lại nhớ hôm gặp bạn ở Diva … Oh , cuộc hội ngộ nào cũng thật dễ thương, có những gặp gỡ là những nụ cười tí tách , có những gặp gỡ thành một kỉ niệm trong đời , có những gặp gỡ của những cảm nhận sâu sâu, bay bổng , thú vị và bâng khuâng …mới biết rằng cuộc đời này đáng yêu quá thể .

Tôi cũng có những giấc mơ của Hoàng Tử Nhỏ .

Đọc tiếp ...

Xin đừng như sóng ( phần 2 )




Thụy đi dọc theo bãi cát , buổi chiều , biển nhiều sóng và vắng người .Hôm khởi hành , người hướng dẫn viên du lịch thông báo rằng hình như có tin biển động , nhiều du khách chặc lưỡi : Ra biển mà biển động thì … chán chết ! Thụy không quan tâm biển có động hay không bởi lần này nàng không mang theo đồ tắm , không di động , không laptop , nàng đi một mình , mọi phương tiện có thể liên lạc với Hạo nàng đều không mang theo , mọi người trong đoàn cũng xa lạ với nàng , nàng muốn thế . Hôm đi đăng ký tour , cô nhân viên công ty du lịch hỏi : Chị đi một mình à ? Thụy cười gật đầu : một mình .



Nếu biết Thụy đi một mình thế này thể nào Hạo cũng cằn nhằn , nhớ thời gian mới yêu nhau lúc nào đi đâu nàng cũng có Hạo bên cạnh . Ngày đi , Hạo căn dặn nàng đừng đi đâu xa một mình “Em hay lơ đễnh , mơ mộng như thế để mất hết hành lý thì khổ ” , ừ , sao tuổi xuân của nàng đang dần mất mà anh không lo nhỉ ?? Thụy nghĩ thầm và cười bâng quơ .



Nàng ngồi xuống một mỏm đá ,nhìn ra biển . Buổi chiều xuống thấp , ngoài khơi sóng cuồn cuộn xô bờ .Thụy thích nhìn biển buổi chiều , nó buồn cứ như một lời từ giã và luôn luôn tiếng sóng làm nàng bất an. Gió thổi tung tóc rối bời , vài người tha thẩn đi dạo qua chỗ Thụy ngồi, có cặp tình nhân tay trong tay , cô gái bé nhỏ nép sát vào người chàng trai , khuôn mặt ngời ngời hạnh phúc . Thụy nhìn họ , nàng nhận ra mình không còn buồn khi nhìn những người yêu nhau đi cạnh bên nhau như những lần trước nữa. Một người đàn ông đi sau , hai tay bỏ trong túi quần , mắt nhìn ra khơi xa , Thụy bỗng buồn cười khi nhận ra sao anh ta giống mình thế , cũng ra biển trong bộ dạng cô đơn , lững thững như thế , đi qua nàng anh ta thoáng nhìn và hơi sững người lại , vẻ ngạc nhiên . Thụy bất giác thấy một khuôn mặt quen quen nhưng không sao nhớ được . Người đàn ông đi qua ,vẻ lặng lẽ .Thụy cười tự nhủ : mình thật vớ vẩn ! Từ ngày Hạo đi đến giờ nàng đâu biết một người đàn ông nào khác ngoài những đồng nghiệp trong cơ quan .


Lạnh , trời dần tối , sóng hình như bớt ồn ào hơn , ngoài khơi vài đốm sáng của những chiếc thuyền đánh cá như những vì sao rơi xuống lặng lẽ nằm trên biển . Thụy đứng dậy khoác áo lạnh và đi về khách sạn, nàng quyết định về phòng , đọc sách và ngủ sớm .



Thụy đẩy cánh cửa phòng cho ánh sáng lùa vào , buổi sáng thật đẹp , nàng nhìn ra biển .Khác với buổi chiều hôm qua ,biển thật dịu dàng , nắng nhạt ,bầu trời xanh cao .Đêm qua Thụy có một giấc ngủ ngon , không nhớ , không buồn , không loay hoay với những bức thư trong cái laptop cứng ngắc , vô hồn , không có Hạo trong những suy nghĩ của đêm . Một đêm bình yên . Nàng lại quyết định ra biển .

Cô bé ở phòng tiếp tân khách sạn trao cho nàng một bó hoa loa kèn , một phong thư và bảo :
- Có một người đàn ông nhờ đưa cho chị .
Thụy ngạc nhiên , nàng chẳng có ai quen ở cái thành phố này :
- Có nhầm không em ?
- Không đâu , hôm qua anh ấy đi sau chị mà .


Thụy giật mình , hôm qua ư ? – hay là người đàn ông nàng thoáng thấy nét quen quen ngoài biển chiều qua ? Phong thư có mảnh giấy với nét chữ rắn rỏi : Tôi đợi em nơi mỏm đá chiều qua , tôi sẽ không đi khi ta chưa gặp nhau -Thụy hơi bối rối , cố hình dung lại khuôn mặt ngày hôm qua nàng thoáng thấy để nhớ xem nàng đã gặp anh ở đâu , nhưng nàng không thể nào nhớ ra , khuôn mặt anh lập lòe không rõ nét . Thụy quyết định ra biển như đã dự định, cám ơn cô nhân viên khách sạn , nàng lững thững ra biển với những đóa loa kèn trên tay .

(Còn tiếp)

Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2008

Xin đừng như sóng





Lần đầu gặp nàng ,Quân giật mình , không phải vì nàng quá đẹp , càng không phải vì nàng quá xấu mà chỉ vì cái nhìn của nàng , một cái nhìn lướt nhanh , hờ hững nhưng nó lại chạm vào cái thứ dĩ vãng cũ mèm trong trí nhớ anh,.cái dĩ vãng anh từng muốn quên nhưng chưa bao giờ quên được , một cái nhìn chạm khẽ mà nỗi đau đớn trong anh bỗng bị đào xới tả tơi .



Những lần sau đó , mỗi lần có dịp gặp , anh luôn tìm cách nhìn nàng từ xa .., nàng thì chẳng bao giờ biết có anh đâu đó trong cái không gian nhỏ hẹp này đang quan sát mình . Nàng ngồi im lặng , hai khuỷu tay chống lên bàn , mắt nhìn bâng quơ những cành bông giấy đỏ thắm ngoài khung cửa quán chỗ nàng ngồi , hai chân vắt chéo , đôi giầy đen thỉnh thoảng động đậy , mái tóc rối phủ kín vai – luôn luôn ở tư thế đó – bối rối – luôn luôn ở chỗ ngồi đó –đơn độc - .Từ trong Quân luôn là cái cảm giác xót xa khi nhìn nàng, anh không hiểu tại sao nhưng cái cảm giác xót xa ấy mỗi ngày một lớn , lớn hơn cả cái hạnh phúc mỗi lần anh được nhìn ngắm nàng từ một nơi thật quen thuộc với cả nàng và anh nhưng hai người thì hoàn toàn xa lạ .



Quán thường vắng những buổi trưa thế này , một vài nhân viên văn phòng thường đến đây ngồi uống tách cà phê trưa , chuyện trò nhăng nhít trước khi trở lại với công việc quen thuộc đầu giờ chiều . Anh cũng thế , cuộc sống độc thân của người đàn ông gần bốn mươi tuổi lướt qua anh một cách lặng lẽ , đã lâu anh không còn cái cảm giác háo hức của sự đơi chờ , anh không còn cái cảm giác xao xuyến nhớ nhung một một bờ vai , một mái tóc .Buổi tối anh vùi đầu vào những trang sách để đợi chờ một giấc ngủ thường là rất muộn , sáng bảnh mắt ra lại trượt dài với công việc quen thuộc hàng ngày . Tình yêu của anh đã theo Nhã ngày cô lấy chồng .Anh nhớ mãi cái nhìn cũng lướt nhanh , hờ hững của Nhã khi xe hoa đi ngang qua góc phố anh đứng ngày ấy –cho đến ngày anh gặp nàng với cái nhìn đâm thốc trái tim anh - Nàng có cái nhìn giống Nhã . Anh thường lặng lẽ ngắm nhìn nàng như thế nơi cái quán cà phê nhỏ bé , lọt sâu vào một con đường khá vắng trong cái thành phố đông đúc ngộp thở này – nơi anh gặp nàng đã gần ba tháng nay– ba tháng anh chỉ lặng lẽ quan sát mà không thể đến gần .



Thụy ngồi im lặng nhìn ra khoảng sân vắng , những chùm bông giấy cứ rung rinh trong cái nắng chói chang buổi trưa . Nàng thích vào đây những buổi trưa êm ả thế này , nàng thích ngồi ngay cái bàn này bởi nó khuất hơn những chỗ khác , nó còn cho nàng cái cảm giác dễ chịu khi nhìn những chùm bông giấy loe xoe trước mắt , nàng ít để ý đến chung quanh , thi thoảng trong cái nhìn lướt nhanh vô tình nàng vẫn bắt gặp một vài tia mắt thăm dò , xoi mói khi thấy nàng đi một mình . Phụ nữ vào quán cà phê một mình vẫn còn là nỗi ngạc nhiên trong một vài cái nhìn của đám đàn ông chuyên lê lết ở quán đấy . Bất giác Thụy mỉm cười một mình , bất giác nàng nhớ Hạo – lần đầu gặp Hạo nàng cũng vào quán một mình như thế này . Hạo ngồi cắm đầu vào một cuốn sách ở một cái bàn ngay lối đi , anh ngước lên nhìn khi nàng đi qua , ánh mắt nheo lại như cười , Thụy đã ghét cay ghét đắng cái nhìn ngạo mạn ấy .Thụy và Hạo còn gặp nhau vài lần sau đó , cũng vẫn là Hạo một mình với một cuốn sách , vẫn là Hạo với cái nhìn ngước lên ngạo mạn , vẫn là Thụy nhỏ nhắn , một mình , thản nhiên chui vào một góc quán những buổi trưa như thế này .Một lần , Thụy vào quán kêu một ly nước cam và ngồi nhìn mông lung bỗng nàng sững người khi thấy Hạo đặt khay nước cam xuống bàn nàng và cười , nói nhỏ : “Xem như quen nhá !” . Thụy lúng túng vài giây rồi cũng mỉm cười , nàng bỗng phát hiện nụ cười của anh khác hẳn cái nhìn – một nụ cười ấm áp .




Lâu lắm Thụy không trở lại cái quán ấy – một là do không thuận tiện khi công việc của nàng có những thay đổi , hai là từ ngày Hạo đi đến nay nàng cũng không muốn trở lại nơi ấy một mình .Bốn năm rồi , Thụy vẫn cứ âm thầm như thế , gia đình và bạn bè thân vẫn thường lo lắng khi thấy Thụy cứ một mình đi về , mẹ thi thoảng lại thở dài : “Con gái có thì con ạ , con định đợi nó đến bao giờ ?” Vân thì nói thẳng :

- Mi đợi hắn đến khô người à ? Biết hắn có trở về không , bên ấy khối gì đàn bà con gái ! Mi rõ dở hơi . Ba mươi rồi đấy nhá !


Thụy không biết nàng còn phải hay có thể đợi Hạo đến bao giờ , đôi lúc nàng cũng cứ hỏi lại lòng mình nàng có còn yêu anh ? Bốn năm , nàng quen với sự có mặt của Hạo bằng những cái mail viết vội ,những cú điện thoại chỉ đủ để thông báo cho nhau những điều cần biết trong cuộc sống hằng ngày , lâu dần những lời nhớ thương trở nên sáo mòn , nhạt nhẽo .Hạo cứ hẹn “một năm nữa thôi” thế mà đã bốn năm trôi qua ,anh mải mê chạy theo những công việc đang có nhiều thuận lợi ở nước ngoài, Thụy thì không muốn rời khỏi nơi đã quá quen thuộc với nàng . Bốn năm Thụy trốn tránh những lời tán tỉnh , những mời gọi ngọt ngào từ những người đàn ông khác , đôi lúc chính nàng cũng tự nhủ hình như mình chờ đợi một cái gì đó không có thật .Tình yêu của nàng và Hạo cứ như thế , cứ có mà như không .Hôm qua Thụy nhận mail của Hạo với những lời hẹn hò quen thuộc, Thụy không trả lời , lần đầu tiên sau bốn năm nàng không trả lời mail của Hạo . Ngày mai , nàng có một chuyến đi xa với mười ngày phép của năm – nàng muốn có thời gian để tự hỏi lại lòng mình .

( Còn tiếp )
Đọc tiếp ...

Dáng xưa




Buổi sáng chợt nhớ, con đường xa xôi ngày nào chung đôi , len lén tờ thư
Gửi các bạn và Gió khúc ca buổi ấy tình đầy

----------------------------
DÁNG XƯA

Thơ : Thành Tâm
Nhạc : Vĩnh Phúc
Trình bày : Uyên Phương

----------------------------
Riêng tặng Gió

-------

Có bao nhiêu là Gió
Bao nhiêu là nắng
Nắng ươm em về
Áo hong bên bờ giậu thưa lưa thưa

Gió lá nhẹ đong đưa
Chín bao mùa thương
Bao mùa thương nhớ , nhớ thương

***

Em hôm nao là thế
Hôm xưa là thế
Dáng mơ em hiền
Thẩn thơ bên thềm mặc ai đợi trông

Có con đường xa xôi
Ngày nào chung đôi
Len lén tờ thư
Gửi tình trong giấy
Gửi tình trong mơ

***

Em vô tình thế đấy
Chẳng chịu nhận ra
Thời gian trôi qua
Mỗi người một ngả
Em vô tình đâu biết
Tình xưa lại về
Tình chín cơn mê
Vô tình vô tình

-------------------

VUI LÒNG BẤM VÀO ĐỊA CHỈ SAU NGHE NHẠC

http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=Vybakhi8Yu





Buổi sáng nhận món quà từ một người bạn . Bỗng nhớ mình quá thể . Uh , đôi lúc cũng bất chợt nhớ mình .Thầm cám ơn … bởi ngay từ khúc dạo đầu của bản nhạc đã làm lòng rưng rưng , lại đi qua một thoáng màu xanh của trí nhớ , cảm ơn trí nhớ không mù lòa , không xưa cũ.


Saigon những ngày ấy xanh mướt những vòm me , dịu dàng những con đường vàng nắng , trong veo buổi sáng , im lặng buổi trưa , êm ả buổi chiều và…nồng nàn buổi tối . Saigon ngày ấy có những ngày đi học một mình ,đời trong trẻo trong cái cặp ôm nghiêng ,trong vạt áo mây trời . Saigon ngày ấy bối rối một cái nhìn len lén, một tờ thư trao vội …..rồi đôi lúc quên lãng vô tình .


Saigon bây giờ nhiều xe , lắm lô cốt ,những con đường ồn ã , rối tinh . Saigon bây giờ xa lạ những lần về , thoáng ngơ ngác trên những con phố cũ. Saigon bây giờ không nhớ mình đâu … bởi dáng xưa nhạt nhòa , tình xưa xa thẳm , có chăng còn lại một cái nhìn nghiêng chút nhớ khôn nguôi .

Cảm ơn bạn … Cảm ơn một giai điệu say … làm nhớ


Cảm ơn Vĩnh Phúc
Đọc tiếp ...