Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2008

Cà phê đắng !!!




Tên anh chỉ hơn tên tôi một nét chấm phá nhỏ xíu - một cái dấu - nhưng đó lại là một điều thỉnh thoảng chúng tôi vẫn tranh cãi . Anh bảo :
- Ê nhỏ, em chôm cái tên của anh để làm tên mình sao không chôm cho hết. Để rơi rớt lại chi cái dấu cho nó cô đơn buồn bã thế kia ?

Tôi thì lại cứ cho rằng anh mượn cái tên của tôi để hoàn chỉnh cái tên của mình. Cuộc tranh cãi rốt cuộc cũng chẳng đâu vào đâu như chúng tôi vẫn là hai cuộc đời riêng biệt, hai cái tên riêng biệt. Ngay cả tính tình chúng tôi cũng không có gì giống nhau. Có lần nhỏ Trâm Anh bảo:
- Ông ấy và mi tính nết khác nhau sao tụi mi chơi với nhau được nhỉ ?
Tôi cười:
- Để cãi nhau cho cuộc sống thêm phần thi vị đó mà!

Đã bao lần chúng tôi tranh cãi, giận hờn nhau chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt chính từ cái không giống nhau của hai đứa . Anh là người rất nghiêm túc và luôn tuân thủ theo những quy luật sống của mình: luôn đúng giờ kể cả lúc đến cơ quan hay hẹn hò với tôi, nếu có gì đột xuất anh luôn tìm cách báo trước. Hơn một năm quen nhau, chưa lần nào tôi nếm thử mùi vị chờ đợi của lần hò hẹn . Mùa nắng phải có nón, mùa mưa luôn mang theo áo đi mưa...Với mọi người, anh cũng cư xử rất đúng mực, với cha mẹ tôi anh lễ phép,với lũ em tôi anh vui vẻ, với bạn bè tôi anh lịch sự, hoà nhã và với tôi anh ân cần, chăm sóc. Mọi người quen thân đều cho là tôi hạnh phúc khi có anh.

Trái lại, tôi luôn sống không theo một quy luật nào . Tôi có thể đến lớp trễ chỉ vì chở giúp một bà cụ không quen - với cái giỏ to kềnh- về nhà. Tôi có thể quên giờ hẹn với anh chỉ vì ngồi trò chuyện say sưa với đám học trò lớp chồi của nhỏ Tú mỗi lần có dịp ghé thăm nó . Tôi không thích nón, tôi ghét áo mưa... nên tôi có thể phóng xe giữa Sài-Gòn nắng gay gắt với mái tóc rối tung, nên tôi có thể đứng hàng tiếng đồng hồ ở một góc phố để đợi chờ một cơn mưa dứt hoặc dầm mưa suốt buổi chiều, để khi về nhà nghe tiếng cằn nhằn yêu thương của mẹ . Tôi ghét những quy luật - dù đó là những quy luật của anh - Tôi chưa bao giờ có ý định thay đổi những thói quen của mình ,dù tôi yêu anh, dù tôi luôn cảm nhận được một sự vụn vỡ mơ hồ nào đó luôn hiện diện giữa chúng tôi.

Tôi mở lòng bàn tay, đường chỉ tay ngoằn ngoèo rối rắm. Trâm Anh bảo :
- Tâm hồn mi rắc rối y như những đường chỉ tay của mi . Mi khó mà giữ được những gì mi muốn giữ.
Tôi cười buồn:
- Ta cũng chẳng muốn giữ lại những gì không muốn ở lại với mình.

Tôi kéo Trâm Anh vào một quán cà phê quen . Cái quán nằm trong một khu vườn rộng râm mát cây xanh . Từ hôm giận anh đến giờ tôi không vào đây . Hai tuần không gặp nhau, hai tuần để tôi dọ dẫm trái tim bướng bỉnh hay bị " trái gió trở trời " của mình . Mệt mỏi . Muộn phiền . Lần đầu tiên sau hơn một năm quen nhau tôi biết đợi chờ ... một tiếng chuông điện thoại, một lá thư, một lời nhắn... đại loại một cái gì đó để tôi biết tôi còn có anh . Không . Không có gì . Im lặng . Anh im lặng . Tôi cũng im lặng . Chỉ có trái tim tội nghiệp của tôi đôi lúc cứ lúc lắc nhói đau.
Cô bé bán hàng có mái tóc tém xinh xắn hỏi :
- Hai chị uống gì ?
Trâm Anh nhanh nhảu :
- Cho chị hai đá chanh bé .
- Không , một cà phê đen.
Trâm Anh tròn mắt nhìn tôi:
- Cà phê ? phá lệ hả ?
- Hôm nay ta tự do.
Trâm Anh thận trọng hỏi :
- Lại giận nhau phải không ?

Tôi không trả lời, nó cũng thôi không hỏi . Cô bé mang nước ra . Tôi nhìn ly cà phê đen đặc... lạ lẫm . Tôi nhớ lời anh: " Anh ghét con gái uống cà phê " . Kệ anh . Tôi hớp ngụm cà phê... và nhăn mặt . Trâm Anh cười:
- Đắng hả ?
- Ừ ! Đắng . Lần đầu tiên ta biết cà phê đắng thế nào .

Lần đầu tiên tôi uống cà phê . Lần đầu tiên tôi vào quán mà được gọi một thứ gì đó mà mình muốn . Đi với anh tôi luôn thụ động . Anh luôn tự động kêu một thứ gì đó cho tôi nhưng không bao giờ là cà phê . Lâu dần tôi cũng quen với điều đó như chưa bao giờ tôi thích cà phê cả . Hôm nay, tôi tự do thưởng thức cái vị đăng đắng của ly cà phê đầu tiên, mùi cà phê thơm ngậy, vị đắng thấm vào đầu lưỡi lan toả một chút đam mê ngọt ngào... Không có anh.. Có gì đâu quả tim bé nhỏ . Hãy ngoan . Đừng sợ . Cứ ngạo nghễ chống lại cái quy luật lạnh lùng của anh đi ! Như buổi tối hôm đó anh đã lạnh lùng bảo tôi:
- Anh phải về nghỉ , ngày mai còn đi làm . Đưa đại nó đến một đồn công an nào đó, ngày mai nó về cũng được mà .
- Anh về trước đi, đưa chú bé về rồi em về một mình cũng được.
Anh nhìn tôi tức giận:
- Em lúc nào cũng chuốc sự phiền phức vào mình.

Tôi nhìn anh giận dỗi phóng xe đi, con đường tối bỗng trở nên rộng thênh đến sợ . Chú bé đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn tôi vẻ van nài :
- Chị đưa giùm em về nhà nghe chị .
Nhìn khuôn mặt bầm tím, bộ quần áo lấm lem của nó . Tôi cười :
- Lên xe đi cưng !
Suốt chặng đường, chú bé kể cho tôi nghe về những ngày làm công vất vả , về sự hà khắc của ông chủ, về bà mẹ bệnh hoạn, về ông bố nát rượu và lũ em nheo nhóc . Gánh nặng của số phận đổ dồn lên đôi vai nhỏ bé của chú nhỏ mười hai tuổi này...
- Chiều này, ông chủ đánh em quá trời. Em chịu không nổi nên bỏ trốn ... Em đi bộ lâu lắm rồi, mệt quá , hên mà gặp chị.

Tôi thả chú bé xuống đầu ngõ một cái xóm nhỏ vùng ngoại ô. Những mái nhà lá ngủ im lìm dưới bóng tối của những vườn cây . Thằng bé lí nhí:
- Em cảm ơn chị nhiều nghen.
Tôi vuốt mái tóc bết cứng của chú bé:
- Vào nhà đi cưng !

Thằng bé chạy biến vào bóng tối của cái ngõ nhỏ . Tôi bỗng chùng lòng tự hỏi: Ngày mai đây cuộc đời chú bé sẽ ra sao ? . Quay xe trở về giữa những con đường rộng thênh, giữa bóng tối và sự yên ổn nào đó về việc làm của minh , tôi lại nhớ ánh mắt giận hờn của anh và tự hỏi : Tại sao lại cứ phải ngủ đúng giờ nhỉ??? . Anh có quyền giữ đúng quy luật sống của anh nhưng tôi cũng chưa bao giờ có ý định từ bỏ những điều tôi thích làm cả... Chúng tôi vẫn là hai cái tên riêng biệt, hai cuộc đời riêng biệt, hai cá tính riêng biệt nên chúng tôi vẫn cứ hay giận hờn nhau vì những suy nghĩ riêng biệt.

Trâm Anh đứng lên :
- Thôi về nhỏ !!
Tôi và Trâm Anh rời khỏi quán. Cô bé bán quán vuốt mái tóc cũn cỡn gật đầu chào chúng tôi . Tôi cười :
- Cà phê của cô bé rất ngon.
Trâm Anh đánh nhẹ vào tay tôi:
- Khùng ! Uống vào nhăn như khỉ mà kêu ngon.
- Cà phê ngon nhờ vị đắng. Ta bắt đầu thích cà phê từ hôm nay nhỏ ạ !

Trời chuẩn bị một cơn mua to khi tôi vừa ngồi lên yên sau xe của Trâm Anh... Cả hai đứa đều không mang theo áo mưa . Nhưng nhằm nhò gì . Tôi ghét nón, tôi không thích áo mưa . Tôi có quyền dầm mưa suốt buổi chiều nay... Tôi vòng tay ôm eo Trâm Anh và nói thầm : " Lạy trời mưa xuống...!"


Đăng báo Áo Trắng 2001
Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 26 tháng 6, 2008

Tự bạch




Buổi sáng...
Em thức dậy giữa tiếng khua trong ly cà phê buổi sáng.
Con chim sẻ nhỏ thấp thoáng trong tán lá xanh biếc đầu mùa hạ.. Giọt nắng đùa giỡn trên lối đi ngoài ngõ.... Và em ngửi thấy trong tóc mình... thật diệu kì nỗi nhớ... Rồi bỗng dưng anh ơi ! đời thường bỗng biến thành cơn mộng... cả tiếng khua của chiếc thìa con..cả chú chim bé nhỏ..., cả giọt nắng đầu ngày... và cả anh nữa tan đi trong đôi mắt em nhắm lại... long lanh giọt nước mắt bất ngờ..


Buổi trưa...
Nhịp đời lên tiếng. Em bị cuốn hút giữa cái nắng của Sài-Gòn mùa hạ. Em say đi giữa tiếng cười... tiếng khóc... tiếng âm vang ồn ã của đời thường. Rồi cây phượng... mùa hè... phố phường.. cưxá.. và anh lại hiện về ăm ắp thân yêu... Cơn mộng lại biến ra đời thường anh thấy không ?


Buổi chiều...
Màu xanh đang tự pha màu trên hàng cây phố cũ. Chú chim nhỏ xinh xắn nhảy những bước vội vã giã từ ngày. Giọt nắng thoi thóp trên lối đi nhợt nhạt loài hoa dại... đời thường khép cửa đợi chờ.. Em chạy dài trên đời mình mệt mỏi.. và cô đơn.. Không có anh - điều đó đã trở thành quen thuộc.


Buổi tối...
Em đối diện với khoảng trống. Em trò chuyện với khoảng không vô tận của lòng mình... Em gục đầu vào chính nỗi buồn mình và.. khóc.
Một ngày qua...
Một tuần qua...
Một tháng qua...
Một năm qua...
Năm ngàn ngày qua... Khoảng trống vẫn trống... Khoảng không vẫn mênh mông. Và sáng mai, em lại thức dậy giữa tiếng khua của chiếc thìa con, giữa bước nhảy của chú chim xinh xắn, giữa giọt nắng nhàn nhạt vô tình... giữa sự biến hoá của đời thường và cơn mộng.. Làm sao anh biết ...? Em yêu cả đời thường và cơn mộng... như đã từng yêu anh...
( Cho Khói )

Đọc tiếp ...

Ngày mưa ngồi nhặt lại chùm thơ cũ..



VỀ QUA VĂN KHOA.

Ta về qua dãy phố vàng.
Buổi chiều nghiêng bóng thời gian giao hoà.
Về qua trường cũ Văn Khoa..
Sân trường vắng lặng... nhạt nhoà áo xưa.
Bâng khuâng nhánh phượng đầu mùa.
Nở thành những đoá hoa mưa dịu dàng .
( Tặng Bạn Nhỏ của Văn Khoa xưa )



NGÕ TỐI.

Em về qua ngõ tối.
Mảnh trăng treo trên đầu.
Con đường chừng cong lại.
Thở dài cùng đêm sâu.

Em về qua ngõ tối .
Ngọn đèn vàng vọt đau.
Bóng in nền đất sẫm.
Buồn lan mau ... lan mau...
( Viết cho người bạn tên Buồn )


BÀI THƠ CHO NHÁNH PHƯỢNG ĐẦU MÙA
(ở trường NGUYỄN HỮU HUÂN _ Thủ Đức)

Hôm qua ta gặp mùa hè.
Bất ngờ trên nhánh phượng khoe bông đầu.
Lòng chùng như tiếng thở sâu.
Nhớ người thuở cũ ... tím màu thời gian.
Nhớ người tiếng guốc khua vang.
Nửa tà áo ướp hương lan ngọt ngào.
Sân trường... bước khẽ tìm nhau.
Hình như.. cành phượng trên đầu nở hoa.
Bây giờ người mịt mù xa.
Mình ta khóc giữa mùa hoa phượng về.


Hôm qua ta gặp mùa hè.
Bất ngờ... trên nhành phượng khoe bông đầu.
( Đăng trên báo Phượng Hồng )




EM CÓ BAO GIỜ HÁT DÂN CA???
Em có bao giờ hát bài dân ca.
Điệu lý lẳng lơ ... điệu hò dìu dặt.
Tình bắt đầu từ lời ca ngọt mật.
Cha mẹ cưới nhau qua mấy nhịp cầu.

Anh lớn lên từ nhịp hát đồng dao.
Lũ trẻ dung dăng... ông trăng xơi cỗ
Cô Tấm bước ra từ câu chuyện cổ.
Ngoại kể bao lần vẫn cứ rưng rưng

Từ thuở ấu thơ tiếng ngập... tiếng ngừng
Mẹ đã dạy anh điệu hò... câu lý
Cha dạy anh yêu giàn bầu, hoa bí.
Vàng ngát ao nhà lũ cá ngẩn ngơ.

Em giữa phồn hoa của nhạc và thơ
Xin chớ bao giờ bỏ quên câu hát.
Làn điệu dân ca chân tình, mộc mạc
Giữ hộ cho em chất phác mảnh hồn quê.
( Đăng trong tuyển tập"Gói mây trong áo"_ NXB Trẻ )





Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2008

Chủ nhật ...lãng đãng nhớ

Buổi sáng chủ nhật ... êm như tơ trời.

Bỗng thèm ngồi ở cafe Tuấn Ngọc nhìn những giọt nắng nhảy trên những chiếc lá xanh.Mộtmình . Mùa hè mới đi hết 1/3 quãng đường của nó....mà ta chừng như đi gần hết quãng đường của mình. Đã lâu không gặp TN, bao nhiêu năm biết nhau, lúc gặp gỡ, lúc biệt tăm.... thế mà mỗi lần gặp lại luôn gặp một TN chừng như mạnh mẽ, chừng như đầy mâu thuẫn_một TN rất ngạo nghễ mà cũng rất mong manh dễ vỡ _ một TN rất thân quen mà cũng chừng như lạ lẫm...Thời gian còn giữ được một TN như thế .. thì cũng phải cám ơn thời gian , phải không N ? HD thì như thế đấy cũng đầy giằng xé và mâu thuẫn _ lắm lãng mạn và bướng bỉnh nhưng cũng mong manh dễ vỡ như N.


Chợt nhớ biết bao " cái gầm cầu thơ ấu "của mình.. nhớ con suối nhỏ cô đơn... nhớ tuổi thơ đầy gió và dự cảm về một " nỗi cô đơn bát ngát "sẽ theo mình như cái bóng ....Ta có bao phần đời để nhớ và thương... Hôm ở Đà Lạt về , đi qua thị trấn cũ , không còn cái thị trấn hiu hiu buồn , hiu hiu lạnh như xưa, con đường vào RỪNG XƯA cũng không còn gập ghềnh trắc trở nhưng thực sự " rừng xưa đã khép". Bước chân ta giờ cũng không háo hức , không biêng biếc ước mơ như cái thời ngước nhìn màu tím bằng lăng nở ngát rừng chiều, như những buổi tối cùng bạn bè ôm đàn ngồi hát với lũ học trò nhỏ , nhìn trăng rừng nhả cái thứ ánh sáng trong vắt .. nghe cái lạnh mơn man... và nhớ phố... nhớ nhà khôn xiết .Bây giờ mỗi đứa một nơi.. Có phải phố rộng và vô tình hơn rừng nên con đường đến với nhau cũng gập ghềnh lắm nỗi ? HD bỗng nhớ các bạn ghê lắm hỡi Xuân , Thiện, Trọng, Xinh, Tuyết, Hiệp... nhớ cả cánh rừng cũ một thời ăm ắp tiếng cười, ngan ngát thương yêu.


Cuộc sống là một chuỗi những tiếc nuối_ Cuộc sống cũng là một khoảng mênh mông của nỗi đợi chờ_ Cuộc sống có hạnh phúc, có thương đau nên sao mà cuộc sống lung linh hấp dẫn đến thế !!! Chợt nhớ một bài thơ cũ ta làm ở RỪNG XƯA vào một ngày chủ nhật mưa..


Chủ nhật.. cơn mưa đánh thức em _ như anh mỗi sáng.
Như những ngày mình chưa cách xa nhau.
Buổi sáng cười , chào chủ nhật mưa mau
Những bong bóng nở thành hoa hạnh phúc.
............................................................................................
Và chủ nhật mưa ướt hồn thảo mộc.
Ướt bài thơ có hai giọt thánh ca.
Có ba giọt thánh ca... có ngàn giọt thánh ca.
Có nỗi nhớ trở mình từ một cơn mưa buổi sáng.

Thơ ta xưa sao mà ngô nghê nhưng tràn đầy cảm xúc.. Bây giờ thì.. thơ ơi xa tít mù xa...!

Chủ nhật 22.6.2008

Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2008

A ! A ! A !

21.6.08

Bắt đầu trang blog đầu tiên, tất cả đều mới toanh như những giọt nắng đầu ngày..... Mùa hè vẫn nhí nhảnh như cô bé mới lớn thỉnh thoảng làm mình làm mẩy với những cơn mưa bất chợt . Chợt nhớ những mùa hạ đã qua trong đời .., bỗng muốn hỏi :" Ai mang bụi đỏ đi rồi .. ?" . Buồn ...

Nhớ buổi tối cuối cùng ở Đà Lạt...nghe Xuân Giang hát ở Cung tơ chiều , lòng cứ chùng xuống ... vẩn vơ nhớ...vẩn vơ quên.. Làm sao được trở lại một lần bên bờ cỏ xanh non thơ dại để hát nghêu ngao, để cười xanh ngát, để cuộc đời cứ tinh khôi những giấc mộng tươi ngon ?

Đọc tiếp ...